Tình Yêu Như Mây Nổi Sương Mai

Chương 3



Thế mà ta như trúng tình chú, hết lần này đến lần khác nhún nhường, tha thứ.



Cho đến khi bị vu oan cấu kết với Ma tộc, Khê Văn liền lập tức tin vào cái gọi là “chứng cứ”, không cho ta và phụ thân, ca ca cơ hội tự biện hộ.



Hắn moi tiên cốt, hủy dung, lột da ta, khi ấy ta mới thật sự tỉnh ngộ.



Lúc này, ta hành lễ với các bậc trưởng bối, trong lòng đã có đối sách.



Bị “Thiên tru” vạn năm, người thân bị tiêu diệt, không thể chỉ vì một lần trọng sinh mà coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Năm xưa, hôn ước giữa hai tộc là do tổ phụ đôi bên định ra, nay Thái tử điện hạ muốn hủy hôn, ta biết Thiên Quân và Thiên Hậu chắc chắn không muốn điều này xảy ra, vì vẫn hy vọng hai tộc giữ hòa hảo.



Nhưng Phượng tộc ta coi trọng danh dự, điều này ai ai cũng biết.



“Đã vậy, nếu Thái tử và A Dung cô nương đã thật lòng yêu thương nhau, thì xin Thiên Quân tác thành cho họ. Để hai người mãi mãi không chia lìa, trở thành một đôi phu thê phàm nhân hạnh phúc.”



Ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “phàm nhân”.



Cũng hiểu rõ, dù Thiên Quân và Thiên Hậu có nhượng bộ, cũng sẽ không để mọi chuyện theo đúng như hắn mong muốn.



“Việc hủy hôn tất nhiên có thể bàn, nhưng phải nói đến vấn đề bồi thường. Chuyện này liên quan đến thanh danh và tình hữu hảo giữa hai tộc, không thể chỉ vì vài lời của Thái tử mà tùy tiện thay đổi một chuyện lớn. Hôn ước đã được lập từ mười tám vạn năm trước, nếu một bên khinh suất, thất hứa, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ đó sao?”



Yêu cầu bồi thường, là vì ta muốn dùng những tài nguyên đó để củng cố thực lực của Phượng tộc.



Ta vẫn gọi Khê Văn là “Thái tử”, ngụ ý rằng Phượng tộc bên ngoài vẫn ủng hộ hắn.



Cả đại điện chấn động, một mảnh xôn xao, chư vị tiên quan đưa mắt nhìn nhau, truyền âm không ngớt.



Trong mắt Khê Văn hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh nhìn cứ dán chặt vào ta.



Thiên Quân và Thiên Hậu dường như đang cân nhắc tính khả thi, nhưng chắc chắn sẽ không để ta mặc sức thao túng.



Phụ thân và ca ca ở một bên cũng âm thầm sửng sốt.



Bởi lẽ ta đã biết suy nghĩ vì mình, đã trưởng thành rồi.



“Ta thân là nữ quân tương lai của Tang Sơn, lại bị Thái tử dẫn theo một nữ nhân khác đến trước mặt yêu cầu hủy hôn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh dự bị tổn hại, sau này còn ai dám kết đạo lữ với ta? Hay là người người sẽ cho rằng Phù Triều ta dễ bắt nạt, không đáng để để tâm?”



Ta nói đến nghẹn ngào, giơ tay áo khẽ lau nước mắt.



“Hy vọng Thiên tộc có thể cho Phượng tộc một lời công đạo, bồi thường tổn thất về danh dự của Phù Triều và Phượng tộc. Đồng thời, hãy công khai lý do hủy hôn trước Lục giới, nói rõ là lỗi của Thái tử Khê Văn. Bằng không, mai sau nếu ta nói nhiều với một tiên quân nào đó, chẳng phải sẽ bị đàm tiếu rằng Phù Triều không giữ lễ nghĩa, chưa hủy hôn đã ong bướm đa tình hay sao?”



Năm xưa hôn ước giữa hai tộc được định vô cùng long trọng, vậy thì nay chuyện hủy hôn, cũng nên gây chấn động khắp nơi mới đúng lý.



Khê Văn mặt mày tối sầm, mày nhíu chặt:



“Phù Triều, chẳng qua chỉ là một tờ hôn ước, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Hay là ngươi đang giở trò lạt mềm buộc chặt? Phù Triều, chiêu này không hợp với ngươi đâu.”



Ánh mắt hắn nhìn ta đầy chán ghét.



Ca ca bước lên chắn trước mặt ta, khẽ cười:



“Danh dự của Đế cơ Phượng tộc, trong mắt Thái tử Thiên tộc chẳng lẽ lại không đáng một xu? Khê Văn, ngươi có thái độ của một kẻ muốn hủy hôn sao? Đường đường là Thái tử mà chỉ biết gửi tin đến, lại còn dẫn theo nữ nhân khác đến khiêu khích. Chẳng phải hậu quả đều nên do Thiên tộc gánh lấy hay sao?”



Huynh ấy phất tay áo lạnh lùng hừ một tiếng, trông chẳng khác nào phụ thân khi nghiêm nghị.



Một người ca ca tốt như vậy… Vậy mà Khê Văn lại…

Ta siết chặt răng trong lòng.



Phụ thân vẫn chưa tỏ thái độ.



Nhưng lần này, ta tuyệt đối sẽ không để Khê Văn có cơ hội hãm hại Phượng tộc thêm một lần nào nữa.



Thiên Hậu nhíu mày, chư tiên xì xào bàn tán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



A Dung mặt đỏ bừng, không dám lên tiếng, nơi này nàng ta chẳng có tư cách mở miệng.



“Chuyện này…” Thiên Quân lộ vẻ khó xử.



“Tuy lỗi là ở Khê Văn, nhưng cũng không cần thiết làm cho mọi chuyện trở nên khó coi như vậy.”



Ông ta muốn dĩ hòa vi quý, không đồng ý công khai nguyên do hủy hôn.



Khê Văn lúc này sắc mặt u ám, tựa như có luồng khí uất nghẹn trong lòng, siết chặt nắm tay.



Ta thầm “chậc chậc” hai tiếng trong bụng, đã vậy thì để ta đẩy thêm một bước nữa.



Ta lại dâng một kế:



“Thực ra ta cũng không muốn làm khó mọi người. Hoặc là, hôn ước này… ta có thể chọn người khác.”



Hôn ước ta lập là với Thái tử Thiên tộc.



Dưới trướng Thiên Quân có rất nhiều thiếu niên tài tuấn, nếu ta chọn một người khác thì sao?



Hạt Dẻ Rang Đường

“Chỉ là e rằng…” ta mỉm cười trong lòng.



“Không được!” Khê Văn đổ mồ hôi lạnh, lập tức đứng bật dậy.



Lời nói quá vội khiến mọi người đồng loạt ngoảnh lại nhìn.

“E rằng điều gì?” Thiên Quân phớt lờ sự phản đối của Khê Văn.



Ta lại hành lễ, nói:



“E rằng… sẽ liên quan đến việc tái định vị người kế thừa ngôi vị Thái tử Thiên tộc.”



Đại điện tức thì lặng như tờ, không gian yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy, tất cả đều sững sờ nhìn ta.



5.



Người phản ứng mạnh mẽ nhất trong điện, không ai khác chính là A Dung, trong mắt nàng ta là sự kinh ngạc không sao che giấu được.



Ca ca của ta trợn mắt há hốc mồm, phụ thân thì vẫn giữ được bình tĩnh.



Chư tiên nghẹn lời, hơi thở cũng ngưng lại.



Thiên Quân và Thiên Hậu nhất thời chưa thể phản ứng.



Dù sao thì mấy vạn năm qua, ta luôn ở bên họ mà líu ríu rằng “không cưới Khê Văn thì không cưới ai khác.”



Thanh mai trúc mã, tình cảm thuở thiếu thời vẫn luôn là thứ người ta cho là thuần khiết nhất.

 

Lúc này sắc mặt Khê Văn cuối cùng cũng hoảng hốt, còn ta thì lại cảm thấy hả hê đến vô cùng.



Đã hai vạn năm trôi qua, hoặc là do hắn ngồi trên vị trí Thái tử quá lâu…



Hắn dường như đã quên bản thân giành được vị trí đó bằng cách nào.



Chỉ có ngôi vị Thái tử mới khiến Khê Văn bất an, sợ hãi.

Chiêu này gọi là lùi để tiến, ta vốn đã biết Khê Văn sẽ không từ bỏ ngôi vị Thái tử, nên đành phải ngoan ngoãn chấp nhận đền bù.



Còn việc có tiếp tục ủng hộ hắn hay không, chẳng phải vẫn là do Phượng tộc ta định đoạt hay sao?



Còn chuyện “chọn người khác làm hôn phu”, ta chưa từng thực sự nghĩ tới.



Đề nghị thứ hai, chẳng qua là một cái cờ hiệu giương ra mà thôi.