Tình Yêu Như Mây Nổi Sương Mai

Chương 4



Khê Thần lập trường khác biệt, lại là kẻ trung thành đến ngu ngốc.



Còn Khê Phong, sau khi ta và Khê Văn kết hôn thì đã xuống trần độ kiếp, du ngoạn khắp năm giới.



Ngay cả trong đại chiến tiên – ma cũng không trở về.



Hắn không ra tay với Phượng tộc, nhưng có thể bị ta lợi dụng cho việc báo thù.



Nhưng đã sống lại rồi… thì ai còn lấy chuyện yêu đương làm thật?

Huống hồ, hắn cũng là người Thiên tộc.



Ta tuyệt đối sẽ không nhảy vào một cái hố khác nữa.



“Thái tử Khê Văn, ngươi thấy thế nào?” Ta nhướng mày hỏi.



Ánh mắt hắn nhìn ta như mang theo ưu tư và xót xa, khiến ta chỉ muốn… nôn.



“Phù Triều, đây là chiêu trò ngươi dùng để điều khiển ta đúng không? Ngươi muốn giành lại vị trí trong lòng ta, nên cố ý nói sẽ đổi hôn ước? Dù sao thì với ngươi mà nói, mới hai ngày không gặp, nhưng đã yêu ta mấy vạn năm. Còn ta và A Dung tuy thời gian ở bên nhau không dài, nhưng là chân tâm thực ý. Ta… chỉ coi ngươi như muội muội.”



Khê Văn nhìn ta bằng ánh mắt thất vọng.



Rõ ràng là chính hắn không nỡ buông vị trí Thái tử, cái này cũng muốn cái kia cũng muốn , lại cứ thích lôi ta vào để biện minh cho mình.



“Ta biết ngươi không muốn hủy hôn, muốn ép ta thay đổi quyết định, nên mới đưa ra điều kiện đền bù cay nghiệt như vậy. Nhưng cũng không cần độc ác đến thế chứ.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Mỗi câu hắn nói ra, ta đều thấy buồn cười.



Quả thực là tự luyến đến cực điểm.



“Hủy hôn là lỗi của ta, nhưng ngươi không nên kéo A Dung vào. Một khi tin tức công khai, sau này nàng ấy biết ăn nói thế nào với người khác?”



Ta cười khẩy, đảo mắt.



“Nàng ta phải ăn nói thế nào, liên quan gì đến ta? Ta có phải cha nàng đâu? Người bị phản bội, bị hủy hôn là ta đây này! Thời buổi này, ngụy biện mà cũng nói ra được đầy khí thế như thế sao? Vậy thì đừng hủy nữa, hai người cứ vụng trộm kết ước đi, làm một cặp phu thê mãi mãi không thể quang minh chính đại, rồi sinh một đứa con riêng luôn cho đủ bộ. Còn nếu có ai hỏi đến quan hệ giữa các ngươi, thì ta đây không dám đảm bảo sẽ không nhân cơ hội giẫm thêm một cước đâu.”



Ta cười, trào phúng đến tột cùng.



“Sư muội của chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi, không để ai đem mặt Phượng tộc chà xuống đất nữa.”



Sư huynh truyền âm cho ta, khóe mắt mang theo nụ cười hiếm hoi.



“Hôm nào về lại Côn Luân, ta sẽ xin sư tôn tặng muội thêm mấy món bảo vật.”

6.



Kiếp trước, vào thời điểm này… ta thật sự rất yêu Khê Văn.



Những lời phản bác như vừa rồi, tuyệt đối không thể thốt ra từ miệng ta khi ấy.



Ta chọn Khê Văn làm đạo lữ, thật ra sư huynh và sư tôn đều rất bất mãn.



Sư tôn từng khuyên ta:



“Triều Triều, Khê Văn không phải là người thích hợp với con, con không nên chọn hắn.”



Sư huynh thì nói:



“Triều Triều, bất kể khi nào muội hối hận vì cuộc hôn nhân này, hãy nhớ rằng phía sau muội còn có ta, có sư tôn, và cả Phượng tộc nữa.”



Sư tôn xưa nay không can dự việc Lục giới, chỉ có hai đệ tử là ta và Tang Cảnh, lại rất yêu thương hai chúng ta.



Kiếp này… ta sẽ không để người phải thất vọng nữa.



“Phù Triều, ngươi thật quá độc ác, còn ép người quá đáng!” Khê Văn mặt mũi dữ tợn, chỉ tay về phía ta.



“May mà cuối cùng ta cũng hủy hôn với ngươi. Với tính cách thế kia, làm sao xứng làm Thái tử phi?”



Ta lại lật trắng mắt lên đến tận trời.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Được chọn làm Thái tử phi là vì chính bản thân ta.



Phượng tộc là một trong ba đại chủng tộc thượng cổ. Ngày nay trong tộc, số người mang huyết mạch phượng hoàng thuần chủng đã rất ít, mà khả năng truyền thừa sức mạnh huyết mạch, lại phụ thuộc rất nhiều vào cơ duyên của từng đứa trẻ.



Mà trong cơ thể ta chính là Cửu Thải Thiên Phượng chi huyết — huyết mạch phượng hoàng hiếm có, mang tính di truyền từ thần linh thượng cổ.



Suốt cả triệu năm, Phượng tộc chỉ sinh ra được một con Cửu Thải Thiên Phượng là ta, dù có hút sạch m.á.u ta, cũng chỉ ngưng tụ được bảy tám giọt tinh huyết mà thôi.



Huyết mạch phượng hoàng dưới ngũ thải, chỉ có số làm tọa kỵ cho chư thần.



Còn Cửu Thải Phượng Hoàng, chỉ cần nghe tên là biết bất phàm.



Một trong những khả năng đặc biệt: kết đạo lữ cùng ta, khi song tu linh lực sẽ không gặp bất kỳ bình cảnh nào.



Cho dù ta đã là Thượng thần, tu vi vẫn có thể tăng vọt mỗi ngày.



Nếu kết hợp với Long tộc Thiên tộc, con cái sinh ra sẽ cực kỳ mạnh, ngay từ lúc mới sinh đã sở hữu cảnh giới Thượng thần.



Đây mới là nguyên nhân thật sự.

Sư huynh của ta khoanh tay, châm biếm:



“Sư muội ta hoàn toàn xứng làm Thái tử phi, chỉ sợ… có người lại không xứng đáng ngồi trên ngôi vị Thái tử hiện tại.”



“Dù sao cũng là có Thái tử phi trước, mới có Thái tử Khê Văn sau đó.”



Khê Văn hậm hực lườm sư huynh ta một cái.



“Đây là chuyện nhà của Thiên tộc và Phượng tộc, Thượng thần Tang Cảnh quản hơi rộng rồi đấy.”



Ta nghênh đón ánh mắt của Thiên Quân, cúi người hành lễ:



“Khẩn xin Thiên Quân sớm định đoạt.”



Khê Văn lại cùng Thiên Quân, Thiên Hậu tranh luận thêm một hồi. Sau cùng hắn khẽ ho khan, nói:



“Vậy… đền bù vậy. Vân Thanh Đế quân thấy thế nào?”



Phụ thân ta đáp:



“Đã vậy, nếu Thiên Quân và Thái tử có lòng thành, nguyện bồi thường danh dự cho tiểu nữ, thì ta cũng không làm khó nữa, tránh tổn thương hòa khí giữa hai tộc.”



Khê Văn sợ làm phật ý phụ thân ta nên không dám nói gì thêm.



Còn A Dung thì ánh mắt sáng rỡ lên đôi chút.

Nhưng câu tiếp theo của phụ thân ta lại khiến cả đại điện rơi vào tĩnh lặng lần nữa.



“Phù Triều là Đế cơ Phượng tộc, là người bị từ hôn. Tiên khí… cứ bồi thường cho nó mười món đi.”



Phụ thân nói như thể bên mình chịu thiệt, giọng điệu lại thản nhiên như chuyện nhỏ.



Khê Văn cười cười, lập tức đồng ý:



“Được thôi, chỉ là mười món tiên khí, chút nữa ta sẽ đích thân đưa cho Đế cơ…”



“Thái tử đừng vội.”



Phụ thân ta cắt ngang lời hắn.



“Ta vẫn chưa nói xong đâu.”



“Tiên đan, bất luận công hiệu gì, nhưng phẩm cấp phải từ bát phẩm trở lên, mười lọ.”



Cửu phẩm là cấp cao nhất trong tiên đan, lục giới hiếm có.

Lục soát khắp Thiên tộc, e là cũng chỉ gom đủ được một nửa số lượng đó.



Không khí trong điện càng lúc càng im lặng đến đáng sợ.



Ai nấy đều biết rõ phụ thân ta đang “công phu sư tử ngoạm”, nhưng lỗi đâu phải do Phượng tộc.