Tình Yêu Như Mây Nổi Sương Mai

Chương 5



“Tiếp nữa, Hai mươi bộ tiên y phẩm cấp từ bát phẩm trở lên, Một vạn viên châu ngọc giao nhân, Ba mươi con tiên thú cảnh giới Địa Tiên… Đây là để bồi thường cho tiểu nữ nhà ta. Còn về phần Phượng tộc chúng ta… Một triệu viên tiên tinh thượng phẩm, Cống phẩm hàng năm miễn trừ trong vòng một trăm năm.”



Nghe xong những điều kiện ấy, sắc mặt Thiên Quân đã xanh mét, ông ta liếc Khê Văn một cái, ánh mắt phức tạp.



Hạt Dẻ Rang Đường

A Dung hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia sáng, rồi đứng bật dậy.



Nếu Khê Văn thật sự phải trả giá lớn đến vậy mới có thể ở bên nàng ta, thì trong mắt Thiên tộc, nàng ta chính là tội nhân.



Một khi đã như vậy, còn mong gì đến chuyện cùng Khê Văn trở lại thiên giới nữa?



Thế nên nàng ta lập tức bày ra vẻ mặt chính nghĩa, giọng yếu ớt phản đối:



“Vân Thanh Đế quân, người… chẳng phải quá đáng rồi sao? Những điều kiện này, đem đi làm lại sính lễ mới còn dư ấy chứ…”



7.



Lời vừa dứt, A Dung lập tức bị một luồng ánh sáng trắng đánh bay ra ngoài.



Khóe môi rỉ máu, tay ôm lấy ngực, nơi khóe mắt còn vương lệ, thật đúng là một màn “ta thấy mà thương”.



“A Dung!”



Khê Văn vội lướt đến ôm lấy nàng ta.



Ca ca của ta lạnh lùng liếc hai người một cái.



“Chỉ là một phàm nữ nho nhỏ, lại còn là kẻ gây ra mọi chuyện hôm nay, Thiên Quân còn chưa mở miệng, ngươi lấy tư cách gì mà dám chất vấn phụ thân ta? Chẳng lẽ ngươi tưởng những thứ vừa rồi là để dành cho ngươi? Ngươi cũng xứng? Thật đúng là mở rộng tầm mắt.”



Ta thì mặt không biểu cảm mà cười khẩy trong lòng, cái thứ gì không biết điều!



Đền bù danh dự cho ta và việc sính lễ khi hắn đến với A Dung là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.



“Xin Đế quân và Phù Dực Thượng thần lượng thứ, A Dung nàng… không có ý đó, chỉ là lỡ lời mà thôi.”



Lần này Khê Văn thật sự hoảng.



Không ngờ phụ thân ta lại ra điều kiện cao như vậy, càng không ngờ A Dung dám xen miệng, mà ca ca của ta lại ra tay luôn không nể mặt.



“Không có ý đó?” ca ca của ta cười mỉa.



“Còn nữa, ta thấy trên người nàng ta có vật của Phượng tộc ta. Trước khi ta nổi giận, mau trả lại.”



Lúc ca ca nhắc đến, ta mới dò xét kỹ càng, thì ra A Dung đang mặc một bộ tiên y được làm từ phượng vũ.



Chính là tín vật đính hôn năm xưa giữa ta và Khê Văn, trong đó còn được rót vào một đạo tiên lực của tổ phụ của ta.



Kiếp trước, ta chắc đã bị hôn ước làm cho mê muội đầu óc.



Khi ấy A Dung bị Khê Văn dẫn rời khỏi đại điện từ sớm, ngay cả lúc ta dùng thủy kính theo dõi nàng ta nơi trần thế, cũng không hề phát hiện ra điều này.



Bảo sao Khê Văn luôn ngang nhiên khẳng định A Dung có thể ở lại thiên giới.



Nếu nói có thứ gì có thể giúp một phàm nhân ở lâu dài nơi thiên cung, thì chỉ có phượng vũ của tổ phụ ta, Phượng Đế của Phượng tộc, chính là bát thải hỏa phượng từng ba lần niết bàn.



Tiên lực trong phượng vũ có thể giúp nàng ta chống lại sự bài xích không gian nơi thiên giới.



Còn huyết mạch trong người ta, tuy là huyết mạch thần cổ tái sinh, nhưng đến nay cũng mới chỉ trải qua một lần niết bàn.



Quả là một bàn cờ tính rất khéo, Khê Văn.



A Dung ngẩng đầu nhìn Khê Văn, đôi mắt càng đỏ hơn, nước mắt cũng càng lúc càng tuôn.



Nàng ta không muốn trả lại, trên gương mặt tràn đầy không cam lòng.



Nhưng đồ của Phượng tộc ta, thà hủy đi hoặc cướp lại, cũng quyết không để kẻ khác chiếm làm của riêng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khê Văn sắc mặt nặng nề, chắp tay nói với ca ca của ta:



“Phù Dực Thượng thần, vật ấy… có thể không trả lại không? Ta nguyện dùng bảo vật để đổi, hoặc hứa làm giúp ngài một việc.”



Ca ca: “Không đổi. Lời hứa của Thái tử Khê Văn… sợ là chẳng ai dám tin.”



Kẻ dám làm ra chuyện từ hôn giữa chốn công đường, thì còn gì gọi là tín nghĩa?



Thiên Quân thở dài:



“Khê Văn, những thứ không nên lấy… thì phải trả lại.”



Ông phất tay, thi triển định thân thuật lên A Dung, thu lại bộ tiên y làm từ phượng vũ, giao cho tiểu tiên đồng cung kính dâng lên ta.



Một khắc ấy, trong đầu Khê Văn chỉ còn ong ong như sấm dội, ngay cả cách bước đi cũng suýt quên mất.

8.



Thiên Quân đã chấp thuận toàn bộ yêu cầu của phụ thân ta.



Hôn ước giữa ta và Khê Văn chính thức bị hủy bỏ. Dưới sự chứng giám của Đông Hoa Đế quân, chúng ta cùng nhau đi đến bên Tam Sinh Thạch.



Tên của ta và Khê Văn sớm đã biến mất khỏi bia đá.



Thay vào đó, là tên Khê Văn và Tống Dung, họ lập lại hôn ước, ấn định ba năm sau sẽ thành hôn.



Khê Văn cũng như nguyện, bị phạt thần hồn hạ phàm chuyển thế. Vị trí Thái tử, Thiên Quân và Thiên Hậu tạm thời không đề cập đến.



Việc hủy hôn và cái giá Thiên tộc phải trả khiến rất nhiều tiên quan bất mãn với Khê Văn.



Do đó, sau khi luân hồi, hắn bị xóa sạch ký ức, phong ấn tiên căn, chỉ có thể làm phàm nhân bên A Dung.



Chỉ khi mỗi kiếp trước khi chết, trí nhớ kiếp trước mới được khôi phục, còn tiên căn bị phong, duy nhất Đông Hoa Đế quân mới có thể giải được.



Còn A Dung thì khác, mang theo ký ức vẹn nguyên và thân thể bản thể, cùng Khê Văn luân hồi nghìn năm nhân gian.



Ta đem toàn bộ những gì từng trải qua ở kiếp trước, lấy danh nghĩa “mộng cảnh” để kể lại cho phụ thân, ca ca và sư tôn.



Phụ thân ta ở Tôn Hoàng Cung họp bàn hai ngày với các tộc lão, sau đó lại đến Thanh Khâu tìm Hồ Đế uống rượu, giả vờ làm bộ không hứng thú gì với tu luyện.



Nhưng ta biết, Phượng tộc sẽ mạnh lên một bước dài.



Chỉ là chưa biết Hồ tộc, vào thời khắc then chốt, có chịu đứng về phía Phượng tộc hay không.

 

Sư tôn của ta là Côn Luân Sơn Quân, là tiên thai được sinh ra từ linh khí của sơn xuyên đất trời.



Trước khi trở thành đệ tử của người, ta đã là Thái tử phi Thiên tộc, không thể đảm nhận danh xưng “Côn Luân Thần Nữ”.



Vì thế, ta thường xuyên qua lại Thiên giới, và sư tôn cũng thế.



Người từng ở Cung Quỳnh Hoa dạy ta tu hành, mãi đến khi ta trưởng thành mới trở lại Côn Luân.



Sư huynh của ta vốn là một con công, là con thứ năm của Yêu Tôn.



Sau khi bái nhập môn hạ của Côn Luân Sơn Quân, lại vượt qua thần kiếp ở năm mười hai vạn tuổi, trở thành Côn Luân Thần Tử.



Kiếp này, ta theo sư tôn và sư huynh quay về Côn Luân.



Ta cần tu luyện, cần mau chóng tăng cường thực lực.



Báo thù, không nhất thiết phải tự tay g.i.ế.c người, nhưng phải có thực lực, mới không e ngại bất kỳ điều gì.



Khê Văn dù c.h.ế.t nơi trần thế, cũng không phải thật sự chết.



Nhưng khiến hắn khổ sở một phen thì vẫn làm được.