Thực lực hiện tại của ta còn chưa đủ để báo thù hắn, càng chưa thể đối đầu với cả Thiên tộc.
Ta cần thời cơ.
Việc hủy hôn, ngay cả các tu sĩ nơi tiên giới giao tiếp với phàm giới cũng đã nghe được.
Bọn họ nói:
“Thái tử Thiên tộc đúng là ngu xuẩn, bỏ qua một Đế cơ, lại chọn một cô nhi nơi trần thế, loại người đầy rẫy khắp nơi.”
“Quả là cầm bài thiên kim mà đánh đến nát bấy.”
Một phân thân của ta ngồi bên cạnh nhóm người ấy, ung dung uống trà, mỉm cười không nói.
Bởi ta sống lại, thần hồn đã mạnh mẽ vượt bậc.
Phân thân này, dù chỉ dùng một nửa thần hồn tạo nên bằng thuật cắt giấy hóa thân, cũng rất khó bị người khác phát hiện.
Ngoài việc Thiên tộc công bố việc hủy hôn khắp Lục giới, ta còn tiện tay viết thêm một cuốn truyện tình cảm tiên – phàm về họ đem bán tại phàm giới, kiếm được không ít linh thạch.
Mà nhân vật chính trong truyện ấy, nay đang bị thiên hạ chỉ vào sống lưng mà chửi thẳng mặt.
9.
Cửu Thải Thiên Phượng cả đời có thể trải qua năm lần niết bàn.
Ta nghĩ, sau khi hoàn thành lần niết bàn thứ hai, có lẽ đã có thể đối đầu với Chiến Thần Khê Thần.
Ba lần niết bàn — đủ để giao chiến với hai đại Chiến Thần.
Bốn lần niết bàn — không còn sợ Đông Hoa Đế quân.
Năm lần niết bàn — ta có thể tiêu diệt Ma Thần, thống lĩnh Lục giới.
Ngồi lên vị trí Nữ quân Thiên giới, cũng chưa hẳn là điều không thể.
Để giúp ta có thể thuận lợi niết bàn, sư tôn đưa ta đến Ân Khư Cốc.
Nơi đó chỉ vào mà không thể ra, muốn sống sót rời khỏi, bắt buộc phải phá vỡ phong ấn của Thiên đạo.
Thiên tộc thực chất không hoàn toàn khống chế Lục giới.
Đối với Thiên đạo, họ chẳng qua chỉ giống như đế vương nơi nhân gian, dùng thiên quy để trói buộc và quản lý các tộc thần mà thôi.
Chỉ cần Lục giới không bị hủy diệt, Thiên đạo sẽ không can thiệp.
Ân Khư Cốc đang giam giữ tám vị Thượng cổ thần linh, tương truyền đều là kẻ đại ác.
Ma Thần trở nên cường đại, khiến Ma tộc trỗi dậy nhanh chóng, là vì bảy vạn năm trước, hắn từng xông vào Ân Khư Cốc, chiếm được tuyệt thế công pháp, còn phá được phong ấn Thiên đạo, sau đó quay về Ma giới truyền thụ công pháp cho thuộc hạ.
Hiện giờ ta cũng muốn làm theo cách đó, thuận tiện lợi dụng chênh lệch thời gian gấp trăm lần trong Ân Khư Cốc để tu luyện.
Một trăm năm trong Ân Khư Cốc = một năm ở Thiên giới = hơn ba trăm năm ở nhân gian.
Từ nay đến khi Đại chiến Thần – Ma bùng nổ, ta có trong tay mười vạn năm thời gian để chuẩn bị.
10.
Từ tin tức do một tia phân thân của ta truyền về, ta biết được:
Ở kiếp đầu tiên, A Dung là công chúa Tiểu Chu quốc, con gái được hoàng đế sủng ái nhất, lớn lên trong nhung lụa, muốn gì có nấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khê Văn là phò mã mà nàng ta cướp được.
Khê Văn vốn là trạng nguyên lang, từng có một thê tử là nông nữ từ thuở hàn vi, nhưng sau khi thi đỗ, bị A Dung hãm hại khiến nông nữ bị đổ oan là ngoại tình và bị hưu.
Khê Văn hoàn toàn bị bịt mắt, không hề hay biết chân tướng.
Làm phò mã chưa đến ba năm, Khê Văn đã không thể chịu nổi tính cách của A Dung.
Hạt Dẻ Rang Đường
“A Dung, nàng quá nhạy cảm, kiểm soát quá mức. Công chúa có thể nắm quyền, nhưng không nên bá đạo như thế. Nàng có thể cho ta một chút không gian và quyền tự do kết bạn không?”
Sau đó, hắn dần say mê tiểu quan, nảy sinh thói đoạn tụ (đồng tính nam).
A Dung nhốt Khê Văn trong phủ, hắn lại lén lút tư tình với thị vệ trẻ tuổi.
Tất cả những người từng tiếp cận Khê Văn, đều lần lượt bị A Dung âm thầm xử tử.
Về sau, A Dung sinh được một con trai, nhưng đứa trẻ bị Khê Văn trong cơn say lỡ tay làm rơi chết, nàng ta hóa điên.
Hoàng đế Tiểu Chu quốc hôn ám vô năng, dân chúng lầm than, bá quan văn võ đổ hết tội lỗi lên hậu cung.
Đại tướng quân dẫn đầu làm phản, A Dung và Khê Văn bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Với một cốt truyện quá mức chấn động như vậy, ta quyết định không thể chỉ để đám người trong cuộc biết được.
Một lần nữa vung bút, ta viết nên một cuốn truyện tiên – phàm, rồi đưa đến hiệu sách nhân gian và Tàng Thư các ở Tang Sơn, chẳng bao lâu, câu chuyện lan khắp Lục giới.
Ở kiếp thứ hai, A Dung là thứ nữ của một nhà phú thương, bị cha lạnh nhạt, tổ phụ không thương, kế mẫu ghi hận, đại tỷ thì giở trò tính kế.
Cuối cùng nàng ta cũng nên duyên với Khê Văn, nhưng nhà chồng lại là một cái hố khác, cuộc sống ngày càng khổ sở.
Kiếp này Khê Văn không đoạn tụ, nhưng lại di truyền sở thích quái đản từ cha mình, thích bàn chân, thường sai thông phòng nha hoàn ấm chân cho mình, cuối cùng… mắc nấm chân.
A Dung muốn đánh c.h.ế.t nha hoàn, nhưng Khê Văn lại khuyên:
“Nàng có thể rộng lượng một chút không? Sao lại hẹp hòi vô lý đến thế?”
A Dung đưa ra một quyết định chấn động:
Nàng nằm cạnh Khê Văn, rút d.a.o găm ra, thì thầm:
“Khê Văn, đợi khi chàng khôi phục ký ức, ta tin chàng sẽ hiểu cho ta.”
Không chịu nổi vận mệnh tàn khốc kiếp này, nàng g.i.ế.c c.h.ế.t Khê Văn rồi tự tử, muốn nhanh chóng nhập luân hồi, tìm kiếp tiếp theo.
Ở kiếp thứ ba, khi mới mười hai tuổi, A Dung theo cha ra chiến trường, bị coi là vật hy sinh để hiến cho tướng địch Khê Văn.
Nửa đường nàng trốn thoát, gặp một thiếu nữ chuẩn bị lên núi bái sư tu tiên, bèn đi theo nàng ta, muốn thử xem bản thân có cơ duyên bước vào con đường tu luyện không.
Về phần Khê Văn… đợi vào được môn phái rồi, sẽ đi tìm hắn sau.
Như kiếp trước, A Dung lại dấn thân vào tu đạo, nhưng lần này chỉ là tạp dịch cấp thấp nhất trong môn phái.
Sau mười năm khổ tu, nàng đạt đến Luyện Khí tầng ba, rồi rời núi tìm Khê Văn, làm mưu sĩ cho hắn.
Về sau, Khê Văn công cao chấn chủ, bị trị tội và chu di cửu tộc, A Dung lúc gặp nạn bỏ mặc không cứu, trốn về lại môn phái.
Nhưng vì luân hồi không ngừng, nàng ta không thể sống quá trăm tuổi trong mỗi kiếp.
Những kiếp sau đó, A Dung dựa vào kinh nghiệm các đời trước, mỗi lần đều bước chân vào tiên môn, bắt đầu lại con đường tu hành, và luôn có song tu đạo lữ bên cạnh.