Tô Du, Ta Muốn Cưới Nàng!

Chương 7



Nhưng Thánh thượng, nào phải minh quân?

 

Hắn ngu xuẩn vô năng, tàn bạo hung hăng, coi mạng người như cỏ rác.

 

“Nương nương,”

 

Ta nhớ đến lời Lư Viễn Chu nói hôm trước, nghiêm giọng:

 

“Thần nữ không rõ nương nương có sắp đặt gì, nhưng thời gian của người… đã chẳng còn nhiều.”

 

Thái hậu nhìn ta, giọng trầm:

 

“Ngươi có chủ ý gì?”

 

Ta không giỏi mưu lược, càng không giỏi che giấu.

 

Thứ ta am hiểu nhất, chỉ có dược — luyện thuốc, dùng thuốc, và… dùng độc.

 

“Nếu muốn trừ hậu hoạn tận gốc, không để vết tích về sau…Cách tốt nhất, là lấy mạng hắn.”

 

Tay Thái hậu khẽ run, ánh mắt dần nheo lại, nhìn thẳng vào ta.

 

Cuối tháng Giêng, khắp triều đình đều biết tin: Thái hậu thân thể ngày một suy yếu.

 

Thánh thượng giả nhân giả nghĩa, đến Từ Ninh Cung thăm hai lần, nhưng mỗi lần chỉ đứng chốc lát rồi rời đi.

 

Hắn thận trọng tới cực điểm — không chạm vào bất kỳ vật gì trong Từ Ninh Cung, ngay cả ghế được dâng đến cũng chưa từng ngồi.

 

Tất cả mọi người đều đang đợi Thái hậu băng hà.

 

Thái hậu không khiến bọn họ thất vọng — đúng như đời trước, sáng mùng Hai tháng Hai, người băng hà.

 

Trong Từ Ninh Cung, tiếng khóc vang trời.

 

Khi Thái hậu còn sống, Thánh thượng bất hiếu nghịch tử, ngày ngày mong Thái hậu c.h.ế.t sớm.

 

Sau khi người mất, hắn lại vội vàng đóng vai hiếu tử.

 

Hắn khóc suốt nửa ngày, còn quỳ trước linh cữu chừng một khắc, đốt một đống vàng mã thật lớn.

 

Văn võ bá quan ai nấy đều tranh nhau khuyên nhủ hắn “bảo trọng long thể”, lời ra tiếng vào làm ta nhức cả tai.

 

Thánh thượng quỳ nửa ngày rồi bỏ đi.

 

Nhưng đến chiều cùng ngày, khi đang cùng đại thần nghị sự tại Càn Khôn cung, Thánh thượng đột nhiên phun m.á.u tại chỗ, lập tức băng hà.

 

Hoàng cung rối loạn thành một mớ bòng bong.

 

Nguyên nhân cái c.h.ế.t rõ ràng — trúng độc.

 

Nhưng Thái y viện tra không ra, cũng không đoán được, độc từ đâu mà có.

 

Ta đem phần vàng mã Thánh thượng còn đốt dở bỏ vào lò, thiêu trọn, sau đó đem lò lửa rửa sạch.

 

“Khóa cửa Từ Ninh Cung lại.” — ta phân phó với tất cả mọi người trong cung.

 

“Đêm nay, không kẻ nào được phép ra vào!”

 

Chúng nhân không biết chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt ta, chẳng ai dám hỏi.

 

Ta cùng Lưu công công ngồi xếp vàng mã.

 

Gấp một tờ, thiêu một tờ.

 

Nửa đêm, cánh cửa Từ Ninh Cung bị đập rầm rầm, ngoài cửa vang lên tiếng quát:

 

“Bên trong nghe đây! Tất cả ra ngoài! Chúng ta phụng mệnh tra xét thích khách!”

 

Tất nhiên không ai ra mở.

 

Ngay sau đó, bên ngoài bắt đầu ném cầu lửa vào trong.

 

Nhưng chỉ một khắc sau, tiếng giao tranh nổ ra bên ngoài.

 

Tiếng đao kiếm chạm nhau vang vọng, mùi m.á.u hòa trong sương đêm lan khắp viện,

 

người trong Từ Ninh Cung ai nấy đều nín thở, không dám động đậy.

 

Ta ngồi bên linh cữu Thái hậu, tay siết chặt cây trâm trong tay áo.

 

Tuy đã mệt lả, nhưng chẳng dám lơ là một khắc nào.

 

Ngay lúc ấy, sân viện vang lên tiếng bước chân.

 

Ta căng người nhìn ra, tay nắm chặt chuôi chủy thủ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ai đó!”

 

“Là ta.”

 

Cố Cảnh Chi bước nhanh vào, đứng dưới ánh đèn để ta trông rõ gương mặt hắn.

 

“Bên ngoài đã ổn.”

 

Ta che bàn tay run rẩy giấu vào trong tay áo, khẽ hỏi:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Xác nhận hắn… đã c.h.ế.t chưa?”

 

“Xác nhận rồi.” — Cố Cảnh Chi đáp.

 

Ta khẽ gật đầu, tựa vào cỗ quan tài của Thái hậu, mới nhận ra lòng bàn tay mình đầy mồ hôi lạnh.

 

“Cũng phải. Hắn đốt vàng mã suốt nửa khắc, hít khói nửa khắc, không thể sống qua ba canh giờ.”

 

Cố Cảnh Chi bước đến trước mặt ta, khẽ lấy cây trâm trong tay ta, cài lại lên tóc ta như cũ, rồi rót một chén trà nóng đưa qua.

 

“Đa tạ.”

 

Ta nhận lấy, nhấp một ngụm trà ấm, cuối cùng mới buông lỏng tâm trí.

 

“Phương pháp của nàng rất khéo. Giờ không ai biết, Thánh thượng đã bị trúng độc ra sao.”

 

Ai mà ngờ được —

 

Ta đem giấy vàng mã ngâm thuốc độc, rồi chờ Thánh thượng nhập vai hiếu tử, tự tay thiêu giấy.

 

Ta đứng dậy, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo trong quan tài:

 

“Thái hậu nương nương…Chúng ta… đã thắng rồi.”

 

Trong triều ngoài triều rối như tơ vò.

 

Nhưng khi Thái hậu—người được đồn đã băng hà—đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng thần, tất cả đều hiểu rõ chân tướng.

 

Đây là một mưu kế cắm tận xương tủy, là màn giả c.h.ế.t thoát thân để trở tay phản kích, là một đòn trí mạng tung ra từ giữa biển lửa.

 

Thái hậu thắng rồi.

 

Bởi Thánh thượng đã chết, c.h.ế.t triệt để, c.h.ế.t đến mức không thể c.h.ế.t thêm được nữa.

 

Ta đi cùng người, đứng trên điện Càn Khôn.

 

Khi người bước ra, trăm quan nhất thời câm lặng.

 

Trong đám đông ấy, ta trông thấy Lư Viễn Chu.

 

Hắn mặc hiếu phục trắng, đứng lẫn trong hàng lão thần, vậy mà chẳng hề nổi bật.

 

Buổi chiều, trước cửa điện Càn Khôn, ta gặp lại hắn.

 

Hai mắt hắn đỏ ngầu, như rỉ máu:

 

“Là ngươi, đúng không?”

 

“Ta không hiểu ngươi nói gì.”

 

“Thuốc độc. Ngươi từng nói với ta, có một loại thuốc không màu không vị, chỉ cần ngâm rơm ba ngày, đốt lên rồi theo gió đưa về doanh trại địch, có thể g.i.ế.c người trong vô hình!”

 

Không ngờ hắn còn nhớ kỹ đến thế, cũng thật khổ cho hắn rồi.

 

“Trên đời có loại dược lợi hại đến vậy sao? Ấy hẳn là tưởng tượng của Lư Thế tử, không phải thật đâu.”

 

Ta xoay người muốn rời đi, nhưng hắn lại túm lấy cổ tay ta:

 

“Vậy ra… ngươi vào cung chỉ vì chuyện này? Ngươi g.i.ế.c Thánh thượng là để báo thù ta?”

 

Đúng là như thế.

 

Nhưng… ta không thể nói với hắn.

 

Thật đáng tiếc.

 

Ánh mắt Lư Viễn Chu tối sầm, giọng cũng mềm đi mấy phần:

 

“Tô Du… thực ra ta chưa từng muốn vứt bỏ nàng. Hôm nay những gì ta làm, đều là bị Thánh thượng bức bách. Ta bất đắc dĩ…”

 

“Tô Du, tha thứ cho ta được không? Ta đã hưu Quận chúa Nghi Hòa, nàng và ta vẫn là phu thê như xưa.”

 

“Lư Viễn Chu, ngươi sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, còn hơi đâu mà tính chuyện hậu sự cho mình?”

 

Ta đưa tay đẩy hắn ra.

 

Đúng lúc ấy, Cố Cảnh Chi từ góc viện bước tới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com