Tơ Liễu Trước Gió

Chương 10



Giọng đầy nuối tiếc, nhưng ý tứ toàn là trách móc:

 

"Nay nhìn lại, quả nhiên nàng không phải người có mệnh hưởng phúc.

Tâm địa hẹp hòi, không xứng làm chủ mẫu."

 

Ta cúi đầu, khẽ cười giễu.

 

Tiểu thư bước đến bước này, dĩ nhiên là tự mình gieo họa.

 

Nhưng… chẳng lẽ Lục Bách Hoàn không có lỗi?

 

Mọi chuyện bắt đầu từ khoảnh khắc hắn động tâm trong tiệc thưởng hoa năm đó.

 

Ban đầu Tể tướng phu nhân chỉ muốn gả con gái cho nhà thường thường bậc trung, dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ mà không bị ức h.i.ế.p dù không có con nối dõi.

 

Nếu không phải hắn si mê đòi cưới cho bằng được, đâu ra những chuyện sau này?

 

Quả đúng là: nghĩ tới ai, người đó liền đến.

 

Ra khỏi viện lão phu nhân, nơi góc hành lang liền gặp phải Lục Bách Hoàn.

 

Mấy ngày không gặp, hắn gầy đi nhiều, lẻ loi đứng đó, như đã chờ ta từ lâu.

 

"Nể mặt tể tướng, ta sẽ không bỏ nàng ta.

Nhưng cũng chẳng yêu thương nữa, xem như là trừng phạt nàng ta vì đã làm tổn thương ngươi."

 

Chỉ là không sủng ái thôi.

 

Thật là… trừng phạt nặng nề lắm đấy.

 

Ta nhếch môi giễu cợt:

 

"Thế còn chuyện một xác hai mạng? Tiểu thư không cần trả giá gì sao?"

 

Lục Bách Hoàn cau mày:

 

"Vốn dĩ ta chẳng thương nàng ta, cũng chẳng quan tâm đứa con ngoài giá thú ấy.

Ta muốn có con, còn sợ thiếu người sinh sao?"

 

Đến nước này, ta chẳng muốn phí lời nữa, chỉ mong rời đi nhanh chóng.

 

Nhưng hắn lại nghiến răng hỏi:

 

"Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì quyến rũ được ca ca ta?

Hôm đó, hắn vì cứu ngươi mà suýt mất mạng."

 

Ta bình tĩnh đáp:

 

"Không liên quan đến ngươi."

 

"Các ngươi đã ngủ với nhau rồi?" — Lục Bách Hoàn cười lạnh,

"Hắn có biết chuyện giữa ta và ngươi không?"

 

Ta siết chặt nắm tay:

 

"Ngươi cẩn thận lời nói. Ta và ngươi không có quan hệ gì cả."

 

Hắn tức giận, cười nhạt:

 

"Không quan hệ?

Vậy ba năm ngươi làm ‘phu thê trên giường’ với ta là gì?"

 

Một câu sắc bén như dao, xé toang lớp vải che đậy cuối cùng nơi tim ta.

 

Ta không nhịn được nữa, vung tay tát hắn một cái.

 

Lục Bách Hoàn sờ má, mở to mắt kinh ngạc:

 

"Giờ ngươi dám đánh ta?

Không sợ ta phơi bày tất cả sao?"

 

Ta cười lạnh:

 

"Tốt quá, mau nói ra đi.

Ta cũng muốn biết, nếu biết hết, Lục Đàm sẽ đánh c.h.ế.t ai trước."

 

Hắn sững sờ, giọng méo mó:

 

"Ngươi không sợ hắn… từ đó sẽ không yêu ngươi nữa sao?"

 

Ta siết chặt nắm tay.

 

Sợ ư?

Tất nhiên là sợ.

 

Nhưng… không phải vì hắn không còn yêu ta.

 

Mà là… ta sợ hắn buồn.

 

Chỉ là, đến lúc đối mặt rồi, dù có sợ, cũng không thể yếu lòng.

 

Ta lạnh lùng nói:

 

"Lục Bách Hoàn, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Tình cảm ta dành cho Lục Đàm không sâu nặng như ngươi tưởng đâu.

Hắn chỉ là công cụ giúp ta sống sót mà thôi."

 

"Nếu không bị ngươi và tiểu thư bức đến đường cùng, một cô nương tốt như ta — sao phải chạy đi gả cho người sắp chết?"

 

Lục Bách Hoàn nhướng mày:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy ra ngươi thích hắn, cũng giống như khi xưa nịnh hót ta trên giường, chỉ để cầu sống?"

 

Ta cố tỏ ra bình thản:

 

"Đúng thế.

Ta chẳng quan tâm Lục Đàm có yêu ta hay không.

Ngươi kể cho hắn nghe quá khứ của ta, chỉ khiến hắn thêm ghét người huynh đệ ruột thịt là ngươi mà thôi.

Ngươi còn muốn nói sao?"

 

Lục Bách Hoàn buông tay:

 

"Ngươi thuyết phục được ta rồi."

 

Ta sững người.

 

Nhìn nụ cười dần dần nở rộ trên gương mặt hắn, lòng bắt đầu bất an.

 

Lục Bách Hoàn nói khẽ:

 

"Giờ thì ngươi cũng nên nghĩ xem…

Làm sao để thuyết phục được hắn đi."

 

Ta giật mình quay phắt lại.

 

Cách đó mấy bước…

 

Lục Đàm đang đứng đó, hàng mi rủ xuống, sắc mặt lạnh như băng.

 

18

 

Hắn không nhìn ta, chỉ cúi đầu lạnh nhạt nói:

 

“Đây chính là mục đích ngươi sai người dẫn ta đến đây sao?”

 

Lục Bách Hoàn chỉ tay về phía ta:

 

“Ca ca, ta chỉ muốn để huynh nhìn rõ bộ mặt thật của nàng.

Nàng chính là loại nữ nhân ích kỷ, lạnh lùng như vậy.

Năm xưa có thể vì cầu sống mà bỏ rơi ta, thì nay cũng có thể vứt bỏ huynh như thế.”

 

Lục Đàm bình thản hỏi lại:

 

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ca, con nha đầu này lừa huynh bao lâu như vậy, chắc huynh cũng hận nàng lắm rồi.

Không bằng giờ chúng ta lập tức đưa nàng đến trước mặt mẫu thân, vạch trần bộ mặt thật của nàng!

Nô tỳ tư thông, đáng tội dìm lồng heo. Nhưng vì ta từng có tình xưa với nàng,

hay là… để nàng làm nha hoàn rửa chân cho ta cũng được.”

 

Lục Bách Hoàn nhìn sắc mặt khó coi của ta, bật cười khoái chí.

 

Trong tiếng cười vặn vẹo của hắn, ta cúi đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Chấp nhận số phận rồi.

 

Đúng lúc ấy, Lục Đàm đột ngột gọi tên ta:

 

“Tống Khai Vân.”

 

Từng chữ từng lời vang lên lạnh lẽo như nước va vào ngọc ấm.

Chấp nhận số phận rồi…

 

Hắn lạnh mặt nói:

 

“Còn đứng đó làm gì? Thật muốn đi rửa chân cho hắn à?”

 

“À, à…”

 

Ta hoàn hồn, vội vã chạy về phía hắn.

 

Lục Bách Hoàn sửng sốt:

 

“Ca, huynh làm gì vậy…”

 

Lục Đàm lạnh nhạt cắt lời:

 

“Thê tử của ngươi — không biết nên đối đãi thế nào với tẩu tẩu tương lai của mình,

ta đã khiến nàng ta c.h.ế.t rồi.”

 

Tiểu thư c.h.ế.t rồi?

 

Ta sững người.

 

Không xa bỗng vang lên tiếng hét chói tai của nha hoàn:

 

“A! Phu nhân treo cổ rồi!”

 

Tiếp theo là một hồi hỗn loạn.

 

Ta định chạy đến xem thì bị Lục Đàm giữ lấy cổ tay.

 

Lục Bách Hoàn như bị đóng đinh tại chỗ, mặt trắng bệch như tờ giấy:

 

“Là… là huynh làm sao? Huynh làm thế nào?”

 

Lục Đàm nhẹ giọng:

 

“Ngươi quên rồi sao?”

 

“Trước khi phụ thân lâm chung, từng dặn ta kế thừa tước vị.

Chỉ cần ta chưa chết, đội tử sĩ mà ông tỉ mỉ huấn luyện sẽ luôn nghe ta điều động.”