Kỳ thực — ta đang nguyền rủa nàng c.h.ế.t không toàn thây.
Nếu kết cục của việc không làm một “nô tỳ trung thành” chính là như thế này,
Vậy thì… ta thà làm một tên gian thần độc ác, ít nhất c.h.ế.t cũng không oan uổng.
Mơ hồ trong cơn mê man, ta chợt cảm thấy có thứ gì siết chặt cổ ta lại.
Là một sợi dây.
Ta thở phào — cuối cùng, nàng cũng chịu cho ta một cái c.h.ế.t dứt khoát rồi.
Sợi dây mỗi lúc một thắt chặt… rồi siết đến mức ta không thở nổi nữa.
Thế nhưng, đột nhiên, lực kéo ấy lại buông lỏng.
Ta kinh hoàng mở to mắt.
Chẳng lẽ… nàng lại nghĩ ra cách nào khác để tra tấn ta?
Âm thanh hỗn loạn truyền vào tai.
Mơ hồ có người gọi tên ta, có người lội xuống nước bế ta lên.
Ánh sáng bỗng chan hoà khắp trời đất, nhưng ta đã không còn mở nổi mắt ra nữa.
Chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.
Người ấy quỳ rạp dưới đất, như muốn ôm ta vào tận xương tuỷ.
“Xin lỗi… là ta sai rồi… xin lỗi…”
Hắn cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, giọng nghẹn ngào, chan chứa đau đớn.
Mũi ta bất giác cay xè.
Ta bật khóc, nức nở:
“Lục Đàm… ta nhớ chàng lắm…”
Người ôm ta khựng lại một giây.
Rồi hắn nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, thì thầm:
“Ta cũng rất nhớ nàng…
Nhớ đến mức… ta tưởng như mình sắp c.h.ế.t rồi…”
16
Lục Đàm đưa ta trở về Bích Hồ Cư.
Sơn y vì ta mà đặc chế dược liệu ngâm tắm, chữa trị vô số vết thương lớn nhỏ trên người.
Lục Đàm tự tay lau rửa cho ta.
Mỗi lần phát hiện một vết thương mới, đuôi mắt hắn lại đỏ thêm một phần.
Ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy có người luôn nhẹ nhàng đỡ lấy ta, để ta bồng bềnh giữa làn nước ấm.
Ký ức cuối cùng, là một chiếc giường mềm mại ôm lấy ta.
Mà ta, cũng ôm lấy nó như ôm lấy sự sống.
…
Ta ngủ mê man thật lâu, thật lâu.
Lúc tỉnh lại, sơn y đang bôi thuốc cho các ngón tay ta.
Ta hoảng hốt hỏi:
“Lục Đàm đâu rồi?”
Sơn y không ngẩng đầu, thản nhiên nói:
“Canh giữ cô mấy đêm liền, ta nhìn không nổi, đành hạ chút thuốc vào nước cho hắn ngủ một giấc.”
Ta càng lo lắng hơn:
“Ngài ấy… lại phát bệnh rồi sao?”
Sơn y nhàn nhạt:
“Cô đi rồi, hắn càng dày vò bản thân hơn cả trước kia.
Người hắn thích lại chẳng phải là ta, ta thì còn biết làm sao?”
Thấy ta rơi nước mắt, ông bất đắc dĩ thở dài:
“Khóc gì chứ, chẳng phải hắn vẫn còn sống đây sao?
Yên tâm, trước ba mươi tuổi, hắn sẽ không c.h.ế.t được đâu.”
Trước ba mươi tuổi sẽ không chết?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ý là gì chứ?
Ta cảm thấy khó thở:
“Vậy… sau ba mươi thì sao?
Ngài ấy thật sự… không sống qua ba mươi sao?”
Sơn y liếc ta một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
Ông khẽ thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hắn sớm muộn cũng sẽ chết, chẳng lẽ cô còn chưa rõ?
Nếu hắn không mang mệnh yểu, sao có thể có duyên gặp được cô?”
Ta ngồi sững tại chỗ.
Chỉ cảm thấy có điều gì trong lòng đang rạn vỡ từng chút một.
Lục Đàm tỉnh lại, liền thấy ta thất thần ngồi đó.
Hắn khàn giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Ta lau nước mắt, không nói lời nào, một bước ngồi lên người hắn.
Ngón tay ta đặt lên yết hầu hắn.
Hung hăng nói:
“Bây giờ ta muốn hôn chàng, chàng chịu không?”
Hắn cong môi, nửa như trêu đùa:
“Lần đầu nàng hôn ta, cũng chẳng lễ phép thế này đâu.”
Ta nâng mặt hắn, cúi đầu hôn xuống.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hắn nhè nhẹ như gió nam chớm thổi trong trời tuyết.
Lục Đàm bị ta ép nằm dưới, ngửa cổ lên, khẽ run rẩy mà tiếp nhận tất cả xâm chiếm của ta.
Khóe mắt hắn ửng đỏ, như đang ủy khuất, như đang trách móc.
Ta không kiềm chế nổi, khẽ nói:
“Lục Đàm, ta thật lòng thích chàng.”
Hắn cắn nhẹ môi ta:
“Ta cũng vậy.”
Ta túm lấy cổ áo hắn:
“Thích tới mức nào?”
Lục Đàm lặng lẽ vuốt tóc ta.
Ánh mắt hắn như mang theo mấy phần phiền muộn, như đang nhìn một mối phiền toái quá đỗi trân quý:
“Ta chưa từng nghĩ rằng…
trong cuộc đời ngắn ngủi của ta…
lại gặp được người khiến ta thích đến thế.”
Ta lặng người.
Rồi cúi mắt xuống, khẽ nói:
“Ta cũng chưa từng nghĩ tới.”
Tất cả kỳ vọng trong cuộc đời hèn mọn này của ta, đều đã chấm dứt vào cái đêm ta bị tiểu thư đưa đến bên Lục Bách Hoàn.
Khi ấy, Tống Khai Vân chỉ nghĩ rằng cả đời này đã định như vậy.
Nhưng nàng chưa bao giờ ngờ…
Bốn năm sau, lại có thể yêu một người sắp chết.
Ta nhìn vào mắt Lục Đàm.
Trong lòng ngập tràn hạnh phúc…
…
và cả bi thương.
17
Lần nữa gặp lại lão phu nhân, ta đã không còn là nô tỳ của hầu phủ, mà là… khách nhân.
Trong lúc trò chuyện, Hoa Tuệ dâng trà cho ta.
Ta âm thầm quan sát, có thể nhận ra lão phu nhân đối đãi với muội ấy rất tốt.
Bởi hôn sự của Lục Đàm đã tan vỡ, nên âm thân vẫn giữ nguyên.
Sau khi thành thân, ta sẽ lập tức được đưa vào Phật viện.
Chuyện trò lòng vòng, cuối cùng cũng quay lại đề cập đến tiểu thư.
Sau vụ náo loạn ở tể tướng phủ, Lục Bách Hoàn đã hoàn toàn tuyệt tình với nàng.
Còn vị thiếp kia của hắn — người mất mạng vì sẩy thai nửa tháng trước — cũng bị tra ra là do một tay tiểu thư bày mưu.
Tiểu thư vốn không định hại c.h.ế.t mẹ con người ta, chỉ là muốn khiến nàng khó sinh, giữ con bỏ mẹ.
Chẳng ngờ tính toán sai liều lượng, cuối cùng lại thành một xác hai mạng.
Lão phu nhân thở dài đầy hối hận:
"Năm xưa Bách nhi nhất quyết muốn cưới nàng, ta vốn không đồng tình.
Thân thể nàng yếu đuối, căn cơ không đủ làm chính thất trong nhà tôn quý.
Nhưng vì lòng hắn yêu say đắm, ta không nỡ khiến hắn tiếc nuối..."