Lúc lão Hầu gia qua đời, Lục Đàm vẫn chưa phát bệnh.
Ngôi vị hầu gia ban đầu vốn thuộc về hắn, sau vì thân thể không tốt mới nhường lại cho Lục Bách Hoàn.
Giọng Lục Đàm chợt trầm xuống:
“Đạo lý ‘tẩu tử như mẹ’, đến giờ ngươi cũng không hiểu nữa rồi sao?”
Mặt Lục Bách Hoàn lúc đỏ lúc trắng.
Hồi lâu sau, hắn nghiến răng nói:
“Tẩu tử gì chứ?
Âm thân thì sao mà tính là chính thất?
Thê tử của đích trưởng tử Hầu phủ sao có thể là một tiện tỳ?
Là một kẻ đã mất trinh tiết, một đóa hoa tàn nhụy rụng?”
Lục Đàm im lặng nghe hắn nói hết, khẽ gật đầu:
“Rất tốt.”
Hắn vỗ tay một cái.
Không biết từ đâu xuất hiện vài hắc y nhân, trong chớp mắt đã đè Lục Bách Hoàn xuống đất.
Lục Bách Hoàn hoảng loạn hét lên:
“Ca! Huynh định làm gì?!”
Lục Đàm hơi nghiêng đầu:
“Đi. Tát hắn.”
Ta do dự một lát, rồi bước đến trước mặt hắn, tay run lên tát hắn mấy cái.
Lục Đàm lạnh nhạt nói:
“Nàng không phải tiện tỳ.
Nàng tên là Tống Khai Vân.
Là tẩu tẩu của ngươi. Ngươi nhớ chưa?”
Lục Bách Hoàn cười lạnh:
“Muốn ta nhận một nữ nhân như thế làm tẩu tẩu?
Trừ phi ta chết!”
Vừa dứt lời, lưỡi d.a.o sắc lạnh đã kề sát cổ hắn.
Mắt Lục Bách Hoàn đỏ hoe:
“Ca, dù gì ta cũng là đệ ruột của huynh…”
Lục Đàm thản nhiên đáp:
“Nhưng ta đâu chỉ có mỗi mình ngươi là đệ ruột.”
19
Lục Bách Hoàn đã bị giam lại.
Ta lo lắng:
“Hắn là quan triều đình…”
Lục Đàm ngắt lời:
“Chẳng bao lâu nữa sẽ không phải.
Dựa vào thế lực của Hầu phủ mà làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý —
Hắn đáng phải chịu báo ứng.”
Lúc nói chuyện, khuy áo choàng trên người hắn bật mở.
Ta muốn đưa tay giúp hắn cài lại, nhưng lại bị hắn lạnh lùng né tránh:
“Đừng chạm vào ta.”
Tay ta khựng lại giữa gió lạnh, treo lơ lửng vài giây rồi chậm rãi thu về.
Ta khẽ nói:
“Ta xin lỗi.”
Lục Đàm đặt tay lên ngực, cúi đầu, như thể không hề nghe thấy.
Đêm ấy, ta ôm gối quay trở lại chiếc giường cũ.
Lục Đàm nằm xoay lưng về phía ta, giọng lạnh như băng:
“Nàng làm gì vậy?”
Ta không dám nhìn vào mắt hắn:
“Từ nay… mỗi người ngủ một bên.”
Lời vừa dứt, đã nghe một tiếng cười nhạt, mang theo vẻ châm biếm.
Lục Đàm nhìn chằm chằm ta:
“Tống Khai Vân, nếu ta là một nam nhân bình thường thì tốt rồi.”
“Sao cơ?”
“Nếu là người bình thường, lúc này ta đã trói nàng vào giường,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
đem hết những gì nàng từng làm với ta trả lại từng chút một…
chứ không phải nằm đây, để nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
“Muốn ngủ thì ngủ, không muốn ngủ nữa thì rời đi.
Nàng coi ta là thông phòng sao?”
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
Luống cuống, ta vội vàng giải thích:
“Ta chỉ… không muốn khiến chàng tức giận thêm.”
Ngập ngừng một chút, ta không nhịn được mà nói tiếp:
“Ta nghe Sơn y đại thúc nói… chàng chưa từng gần gũi ai.”
Lục Đàm nhàn nhạt:
“Rồi sao?”
Ta quỳ bên giường:
“Hơn nữa… tình cảm của ta dành cho chàng vốn chẳng trong sáng.
Ban đầu, ta đối tốt với chàng… chỉ vì lời dặn của lão phu nhân.
Nói trắng ra… là muốn lợi dụng chàng để sống.”
“Nói tiếp đi.”
Ta cúi đầu, giọng nghèn nghẹn:
“Ta là kẻ xấu xa như thế… còn làm ô uế thân thể của chàng…”
Chưa kịp nói hết lời, Lục Đàm đã không nhịn được nữa, cúi xuống chặn miệng ta bằng một nụ hôn.
Nụ hôn ấy vụng về, dịu dàng, mang đúng phong cách của hắn — lần này, lại có thêm chút giận dữ.
Thật lâu sau.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn thở hổn hển buông ta ra:
“Tống Khai Vân, nàng muốn chọc ta tức c.h.ế.t sao?”
“Những lời nàng nói với Lục Bách Hoàn, ta nghe xong rất khó chịu,
nhưng cũng hiểu đó là lời dối trá, cố ý nói để giữ chân hắn.”
Ta ngơ ngẩn:
“Vậy vì sao chàng lại…”
“Vì sao nàng phải giấu ta?”
Ánh mắt Lục Đàm trầm xuống:
“Nếu ta đến c.h.ế.t cũng không biết nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở,
thậm chí không báo thù được cho nàng…
Tống Khai Vân, nàng có biết ta sẽ đau đớn đến mức nào không?”
“Nàng muốn ta c.h.ế.t rồi cũng không được yên lòng sao?”
Ngực ta như có thiết chùy đập mạnh từng nhịp.
Mỗi chữ hắn thốt ra đều đánh vào tim ta, khiến toàn thân tê rần.
Toàn thân nóng rực, chỉ riêng đầu ngón tay là lạnh buốt.
Ta ôm lấy hắn, điên cuồng hôn xuống.
Mười ngón tay đan chặt, hắn cắn nhẹ môi ta, nghẹn giọng nói:
“Kỳ thực… ta cũng chẳng phải người rộng lượng gì.
Mỗi khi nghĩ đến việc có nam nhân khác từng động vào nàng,
ta chỉ muốn g.i.ế.c hắn, chặt từng ngón tay của hắn.”
“May là hắn không yêu nàng, không biết trân trọng nàng,
nên ta mới có cơ hội chen vào.
Nếu ta có thể gặp nàng sớm hơn,
nhất định sẽ nghĩ mọi cách giấu nàng đi,
để nàng chỉ thuộc về một mình ta.”
“Tống Khai Vân…
Nàng không phải là đóa hoa tàn, nhụy rụng gì cả.
Nàng là bảo vật của ta.”
20
Tiểu thư là nữ nhi duy nhất của Tể tướng.
Tể tướng đau đớn tột cùng, đích thân lên Hầu phủ đòi công đạo.
Nhưng lão phu nhân đâu phải người dễ bắt nạt, liền lập tức đưa ra bằng chứng tiểu thư hạ độc thiếp thất của Lục Bách Hoàn.
Bà thản nhiên nói:
“Đứa nhỏ này tuy phạm phải đại tội, nhưng dù sao cũng là chính thê của Bách nhi. Lão thân vốn không định xử trí gì quá nặng, chỉ là lệnh nàng đóng cửa hối lỗi. Không ngờ nàng lại nghĩ quẩn đến vậy…”
“Từ sau khi thành thân, Bách nhi đã gần ba mươi mà vẫn chưa có con. Thiếp thất vừa có thai, nàng liền đố kỵ đến mức hại c.h.ế.t cháu đích tôn duy nhất của Hầu phủ. Hầu phủ không hưu nàng, đã là nể mặt Tể tướng lắm rồi.”
Tể tướng lăn lộn chốn quan trường bao năm, chưa từng bị mất mặt như thế.
Sau khi hồi phủ, ông liền dâng tấu buộc tội Lục Bách Hoàn bức tử chính thê.
Nào ngờ lúc này, Nhiếp chính vương lại đột ngột tấu lên buộc tội Tể tướng phản quốc.