Ta khập khiễng bước về hành cung. Trong hành cung, Phán Hạ nhìn ta, nước mắt trong mắt nàng ấy không ngừng rơi.
Nàng ấy vừa khóc vừa bôi thuốc cho ta, lúc thì mắng Lục Sách và Ngu mỹ nhân kia, lúc thì nói: "Tiểu thư, nếu năm đó chúng ta không đến kinh thành thì tốt rồi, tiểu thư sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy."
Ta nhìn nàng ấy, bật cười thành tiếng: "Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi, những ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Buổi tối, Lục Sách đến tìm ta. Hắn đứng rất lâu ngoài cửa, từ lúc hoàng hôn buông xuống đến khi sao trời lấp lánh, ta vẫn không ra gặp.
Đợi đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, ta mới lê người xuống giường, chống cửa sổ, nép mình sau song cửa, dõi theo bóng lưng hắn nhỏ dần, nhỏ đến chỉ còn bằng hạt vừng rồi tan biến vào màn đêm.
Bỗng có tiếng nói vang lên bên tai.
"Tri Uẩn, đỡ lấy này."
Một quả lê bay tới. Hách Liên Mệ ngồi vắt vẻo trên tường rào, nhoẻn miệng cười với ta.
"Ăn đi, ta hái trên núi sau, ngọt lịm đó."
Hắn giơ quả lê trên tay lên, cắn một miếng, rồi thoăn thoắt nhảy xuống tường, tiến đến chỗ ta.
"Ngươi đến đây làm gì?" Ta hỏi.
Hắn lười biếng tựa vào tường, nhướn mày: "Đến thăm ngươi chứ sao. Ta nghe người ta đồn ngươi bệnh thập tử nhất sinh, không xuống giường được, còn dám nhốt lão hoàng đế Trung Nguyên của các ngươi ngoài cửa mấy canh giờ, ta đặc biệt đến xem tình hình."
Hắn tiến lại gần, nhìn ta từ trên xuống dưới.
"Xem ra vẫn còn khỏe chán, tinh thần tốt đấy chứ."
Ta nghe cách hắn gọi Lục Sách, không nhịn được bật cười. Thấy ta mỉm cười, hắn khẽ hắng giọng, quay mặt đi, ngắm nhìn trời đầy sao.
"À phải rồi, còn chuyện này nữa, người ta tìm thấy nửa chiếc khuyên tai trong bụi cỏ cạnh chuồng ngựa. Chứng cứ rành rành, Ngu mỹ nhân và nha hoàn của nàng ta đã bị tống giam rồi."
Ta khẽ gật đầu.
Ta biết cả rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không chỉ thế, ta còn biết, người đã dày công tìm ra chiếc khuyên tai đó, không ai khác chính là thuộc hạ của Hách Liên Mệ.
"Ra vậy."
Hắn đáp lời, rồi lại đưa tay lên vuốt nhẹ cổ mình.
"Có cần ta giúp..."
"Không cần đâu."
Lời Lục Sách nói lúc nãy văng vẳng bên tai ta. Hắn nói trước kia hắn bị nàng ta lừa gạt, lần này hắn đã tống giam Ngu mỹ nhân cùng nha hoàn của ả, nhất định sẽ không khoan dung.
Hắn còn nói, việc hắn ngăn cản ta trong trướng lúc nãy không phải là thật tâm, chỉ là không muốn ta động tay động chân trước mặt bao người, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của ta.
Ta thản nhiên đáp: "Tội mưu hại hoàng hậu là tội lớn, ta tin Lục Sách sẽ xử lý ổn thỏa. Chứng cứ rành rành thế kia, dù hắn có muốn tha, phụ thân ta cũng sẽ không đồng ý."
Nói xong, cả hai chìm vào im lặng.
Ta ngước mắt nhìn vầng trăng sáng vằng vặc. Ta ngắm trăng hồi lâu, mắt cay xè. Vừa quay đầu, chạm ngay ánh mắt Hách Liên Mệ.
Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, lấp lánh ánh sáng kỳ lạ trong đêm tối, tựa như rượu ngon ủ lâu năm: "Tri Uẩn, nàng buồn lắm phải không?"
Hắn đột ngột hỏi. Ta khựng lại, rồi bật cười chua chát: "Ta có gì phải buồn chứ? Năm xưa bất chấp lời phụ thân, nhất quyết đòi gả cho hắn là ta, giờ sắt đá quyết tâm đoạn tình đoạn nghĩa cũng là ta."
Ta tự nhủ rằng tất cả là do ta tự quyết định, chẳng có gì đáng buồn, nhưng mắt vẫn cứ cay xè.
Kỷ niệm bảy năm giữa ta và Lục Sách ùa về. Ta đã yêu hắn đến nhường nào. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ta đã trót yêu hắn. Yêu đến mức ngày ngày lẽo đẽo theo sau. Yêu đến mức dám quỳ suốt một ngày một đêm trong mưa, thề thốt đủ điều, dù phụ thân ra sức ngăn cản.
Yêu đến mức mạng sống cũng chẳng tiếc.
Vậy mà, tình yêu nồng nàn thuở ấy, đổi lại là ngày hôm nay, ta đứng trước mặt hắn, tự tay cắt vạt áo đoạn tuyệt.
Sao có thể không buồn cho được?
"Ừm, không buồn là tốt rồi."
Hách Liên Mệ khẽ đáp, rồi cũng quay sang ngắm trăng.
Một hồi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng hắn. Thật khẽ.