Dù đã cố gắng cứu chữa, nhưng cũng tổn thương tâm mạch, trong một thời gian dài, ta chỉ có thể dựa vào thuốc thang để giữ mạng.
"Khi ta nằm trên giường bệnh, vì độc phát đau đến không thở nổi, chàng đang làm gì? Hồng tụ thiêm hương sao?"
"Uẩn Nhi, sao nàng có thể nghĩ về ta như vậy?"
Hắn cau mày, trong mắt thoáng qua vẻ không kiên nhẫn, trên mặt lại mang theo chút ủy khuất và kinh ngạc, như thể người làm sai là ta vậy.
Nhưng ngay sau đó hắn lại trở nên luống cuống. Hắn ôm lấy ta đang ho đến co quắp cả người, vẻ mặt lo lắng: "Được rồi được rồi, Uẩn Nhi, đều là lỗi của ta, nàng đừng nói nữa, vết thương của nàng chưa lành hẳn, vào trong nghỉ ngơi một lát đi. Sau đó chúng ta nói chuyện được không? Dù nàng nói gì ta cũng đồng ý."
Ta nặng nề nhắm mắt lại: "Ta muốn Ngu mỹ nhân rời khỏi kinh thành."
Lục Sách đồng ý với ta.
Nhưng Ngu mỹ nhân cuối cùng vẫn ở lại——
Tối hôm nàng ta đến gặp ta, nàng ta đã treo cổ tự tử.
Lục Sách đến tìm ta, đáy mắt hắn hằn lên quầng thâm nặng nề. Hắn nhìn ta muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng.
Hắn hỏi ta có thể để Ngu mỹ nhân ở lại trong cung thêm vài ngày được không. Hắn nói sau khi được người ta cứu xuống, Ngu mỹ nhân hôn mê suốt một đêm, khó khăn lắm mới mở mắt ra, nhanh chóng lại ngất đi.
Hắn còn cam đoan với ta, đợi nàng ta vết thương lành hẳn, tâm trạng ổn định hơn, hắn nhất định sẽ đưa nàng ta đi.
Ta nhìn hắn không nói một lời. Lúc này, ta dường như nói gì cũng không thích hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ đêm qua Ngu mỹ nhân treo cổ tự tử, đã có cung nhân sau lưng bàn tán, nói Ngu mỹ nhân không biết đã chịu uất ức gì ở Phượng Nghi Điện của ta, mà vừa về đã treo cổ.
Nhưng ta rõ ràng cái gì cũng không làm.
Lục Sách lại như được khích lệ rất lớn, nắm lấy tay ta, nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay: "Uẩn Nhi, ta biết nàng rộng lượng chu đáo nhất, nhất định sẽ không làm khó ta."
Tóm lại, Ngu mỹ nhân cứ như vậy mà ở lại trong cung. Người ta đều nói nàng ta hôn mê suốt hai ngày, việc đầu tiên nàng ta làm sau khi tỉnh lại, chính là xõa tóc chân trần quỳ trước cung điện của ta, tháo trâm chờ tội.
Ngoài Phượng Nghi Điện, ta nhìn người quỳ trên mặt đất, nhíu chặt mày. Nàng ta đến còn sớm, chân trời vừa lộ ra chút ánh sáng trắng, giọt sương trên phiến đá xanh còn chưa khô, nàng ta quỳ không bao lâu, vai và đầu gối đã ướt đẫm.
Ta bảo nàng ta đứng dậy, nàng ta cũng nói không dám, dập đầu xuống đất từng cái một, ngẩng đầu lên lại là khuôn mặt lê hoa đái vũ.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Nương nương, đều là do thiếp thân không tốt... Thiếp thân nghe nói nương nương vì chuyện của thiếp thân mà cãi nhau to với bệ hạ, trong lòng thiếp thân vô cùng áy náy, hận không thể lấy cái c.h.ế.t đền tội, nhưng không ngờ… Thiếp thân biết rõ bệ hạ và nương nương quen biết nhau từ thuở thiếu thời, tình cảm phu thê sâu đậm, còn thiếp thân chỉ vì khuôn mặt có chút giống nương nương này, mới có cơ hội được thường xuyên ở bên cạnh bệ hạ, những ngày nương nương vắng mặt, an ủi thánh tâm. Nay nương nương hồi cung, thiếp thân vốn nên tự xin rời cung, chỉ là thiếp thân vốn xuất thân là vũ cơ, cô độc không nơi nương tựa, may nhờ bệ hạ nhiều lần cứu giúp mới thoát khỏi phong ba… Nương nương muốn đuổi thiếp thân đi, chính là muốn lấy mạng thiếp thân," nàng ta che mặt khóc nức nở, "thiếp thân chi bằng, chi bằng c.h.ế.t quách cho xong..."
Tiếng khóc nức nở vang vọng trong đại điện.
Bên ngoài trời đã sáng hẳn.
Phía sau, Phán Hạ đã dựng ngược lông mày, vẻ mặt muốn tiến lên đuổi người. Ta ngăn nàng ấy lại, chậm rãi bước đến trước mặt Ngu mỹ nhân, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ trên cổ nàng ta.