Toái Ngọc

Chương 4



"Nương nương?"

 

Ta đột nhiên cười, tay hơi dùng sức: "Chẳng phải ngươi nói c.h.ế.t quách cho xong sao? Vết đỏ này là do ngươi treo cổ để lại đúng không? Cũng khó cho ngươi rồi, diễn một màn kịch như vậy, chịu không ít khổ sở nhỉ?"

 

Hai ngày trước, chuyện nàng ta treo cổ vừa xảy ra, Phán Hạ đã tức giận nói Ngu mỹ nhân vì tranh sủng, lại dùng đến cả thủ đoạn hạ lưu như vậy.

 

Lúc đó ta chỉ lắc đầu. Ta nghĩ, sao có người vì một nam nhân, một chút phú quý mà liều lĩnh đánh cược cả tính mạng mình chứ?

 

Có lẽ thật sự chỉ là một người đáng thương thôi.

 

Nhưng bây giờ...

 

Ta lấy khăn tay lau lau tay: "Chỉ tiếc bổn cung không ăn bộ này, ngươi nếu thật sự có lòng áy náy, hận không thể lấy cái c.h.ế.t đền tội, vậy thì đền đi. Sao, không làm được sao? Không làm được thì ra ngoài đi, sau này bổn cung nhất định sẽ chuẩn bị vàng bạc tiễn ngươi xuất cung, cũng tránh để người khác nói bổn cung bạc đãi ngươi Người đâu, tiễn Ngu mỹ nhân rời đi."

 

Ta nói xong, đứng dậy muốn đi, không ngờ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết chói tai.

 

Quay đầu lại, Ngu mỹ nhân đã ngã trên mặt đất, m.á.u từ trán chảy ra đầm đìa. Ngay sau đó, một người từ ngoài điện lao vào như gió thoảng chớp giật.

 

"Doanh Doanh!"

 

Ngu mỹ nhân nhìn ta, nước mắt nhòe nhoẹt: "Nương nương, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thiếp thân, thiếp thân c.h.ế.t không sao cả, chỉ xin người đừng vì thiếp thân mà tổn hại hòa khí với bệ hạ…”

 

Nàng ta nói xong câu cuối cùng này, liền nhắm mắt lại, ngã vào lòng Lục Sách. Lục Sách ngẩng đầu, nhìn ta một cái thật sâu.

 

Bao nhiêu năm nay ta chưa từng thấy hắn nhìn ta như vậy. Khi nhìn ta, hắn luôn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chan chứa tình cảm, ngay cả cau mày cũng rất ít.

 

Nào giống như bây giờ, mày nhíu chặt, môi mím chặt, ngay cả đường quai hàm cũng dùng sức.

 

"Thái y, thái y đâu!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đột nhiên luống cuống: "Ta... không phải, ta không làm gì cả... ta không hề muốn bức tử nàng ta... ta chỉ là không ngờ… Là nàng ta tự mình... là nàng ta cố ý diễn kịch cho chàng xem..."

 

"Đủ rồi!"

 

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng không nói gì với ta, chỉ ôm Ngu mỹ nhân, không quay đầu lại mà rời đi.

 

Những ngày sau đó, Lục Sách không còn đến tìm ta nữa.

 

Giữa chừng có một lần, ta muốn qua tìm hắn, giải thích rõ ràng với hắn. Nhưng ta vừa mở miệng, hắn đã nhíu mày: "Uẩn Nhi, Phù Doanh đã nói với ta rồi. Nàng ấy nói đều là lỗi của nàng ấy, nàng ấy còn nói nàng ấy không trách nàng… Ta biết trong lòng nàng có khí, nhưng nàng ngàn lần vạn lần không nên..."

 

Ta cũng không nhịn được, rõ ràng là đến giải thích, nhưng cuối cùng vẫn cãi nhau với hắn một trận.

 

Lại là không vui mà tan. Ta và Lục Sách chiến tranh lạnh hơn một tháng. Đến khi trời thu trong xanh mát mẻ, hắn cuối cùng cũng lại bước vào cung ta.

 

Nhưng không chỉ vì ta. Còn vì phụ thân ta, Bình Dương Hầu, Chánh nhất phẩm Tuy Viễn Đại tướng quân hồi triều.

 

Lục Sách thiết yến tiệc gia đình trong cung để khoản đãi phụ thân ta. Vì chuyện này, mấy ngày liền hắn đều đến Phượng Nghi Điện của ta.

 

Hắn xin lỗi ta, nói mấy ngày trước hắn bận rộn công vụ, lạnh nhạt với ta. Hắn nói chuyện của Ngu mỹ nhân hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, dù thế nào cũng là hắn có lỗi với ta trước, hắn nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng, đợi vài ngày nữa, đợi nàng ta khỏe hơn, hắn sẽ cho người đưa nàng ta rời đi.

 

Hắn còn nói, đợi chuyện này xong, chúng ta sẽ trở lại như trước kia, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với ta, tuyệt đối không để ta đau lòng buồn bã nữa.

 

Lời hắn nói khẩn thiết, thề thốt chắc chắn.

 

Ta nghĩ ta nên vui mừng mới phải. Nhưng ta nhìn hắn, trong lòng lại đột nhiên đau nhói.

 

Đau âm ỉ, không rõ ràng, nhưng cũng khiến người ta khó thở.

 

Ta luôn cảm thấy hắn xa lạ. Đặc biệt là khi nhìn hắn ngồi ngay ngắn trên đài cao, nâng chén về phía phụ thân ta từ xa, cười lạnh lùng xa cách, mang dáng vẻ đế vương.

 

Ta thậm chí bắt đầu không nhớ ra, rốt cuộc ta thích hắn ở điểm nào.