Hướng Bốc Ngôn nghẹn một cái, khí thế giảm xuống 50%.
Phương Lộc Dã đi ngang qua, để lại câu: "Vì nhiệt độ của chương trình mà không tiếc tự hại mình, tinh thần cao thượng làm sao!"
Hướng Bốc Ngôn khí thế tải lại đến 100%, một chọi hai: "Phương Lộc Dã, cậu cũng đợi đấy!"
【 Phát ngôn kiểu tiểu học, tan học cấm về. 】
Hướng Bốc Ngôn tức đến đổi màu tóc hồng, như cái nồi tự sôi đã nấu chín, tăng nhiệt càng nóng xì xì bốc hơi.
Ninh Dương kịp thời gọi họ: "Đừng ồn ào nữa, qua đây giúp rửa tôm hùm đất đi."
Vừa nói đến ăn, mọi người đoàn kết hẳn lên, lập tức bỏ qua thù hận, mỗi người một cái ghế đẩu ngồi trong sân, đeo găng tay bắt đầu dùng bàn chải chà tôm hùm đất.
Chà được nửa chừng, phát hiện thiếu một người.
"Tạ Kha đâu?"
Phương Lộc Dã nói: "À, buổi chiều tôi đi ra ngoài đúng lúc gặp anh ta về, sắc mặt không được tốt lắm, về phòng nghỉ ngơi rồi."
Hướng Tư Kỳ: "Đừng bảo là bị ốm vì say nắng nhé?"
【 Không, là cãi nhau thua tóc hồng 2D nên về phòng giận dỗi rồi. 】
Ninh Dương vừa nghe, khóe môi nhếch lên.
Thành công của mình đương nhiên vui mừng, người khác xui xẻo càng khiến người ta vui vẻ.
Hắn thì vui vẻ rồi, cơ mà Tiền Đa Đa thì như nghe nhạc tiên tai tạm điếc, thần kinh căng thẳng quá mẫn.
Hả? Cãi nhau? Có nghiêm trọng không? Chưa đóng phòng phát sóng trực tiếp chứ? Anh ta không phải xin lỗi chứ?
Chết tiệt, quay phim sao cũng không nói với mình một tiếng!
Tiền Đa Đa gấp đến phát điên kéo thanh tiến độ về sau, xem rốt cuộc là chuyện gì.
Ngược lại Tạ Kha khi nghe thấy sân lại náo nhiệt, biết là mọi người đã về, lập tức tạo một tư thế ưu nhã ngồi trong ghế, chờ Chu Kiều đến tìm, hoặc Hướng Bốc Ngôn đích thân xin lỗi.
Ngờ đâu đợi trái đợi phải, chẳng những không đợi được người mà còn nghe thấy tiếng nói chuyện trong sân càng lúc càng rôm rả.
Tạ Kha giận dữ.
Bọn họ dám hùa nhau phớt lờ gã?
Lạnh lòng, thực sự lạnh lòng không phải là cãi vã ầm ĩ.
Điện thoại vang lên.
Tạ Kha móc điện thoại ra xem, không ngờ lại là em họ gọi đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy tên đối phương, vẻ mặt gã dịu xuống, nghe máy: "Sao thế A Lưu, có chuyện gì tìm anh à?"
Đầu kia truyền đến giọng cười của em họ: "Không có chuyện thì không thể gọi điện cho anh sao?"
Tạ Kha bất lực: "Em biết mà, anh không có ý đó."
"Em biết mà," Tào Cẩn Lưu nói, "Nghe nói anh với anh dâu lên làm khách mời đặc biệt cho một chương trình? Chơi thế nào rồi?"
Tạ Kha nhíu mày: "Cậu ta không phải anh dâu em, đừng gọi thế."
Đầu kia im lặng vài giây, giọng lớn lên: "Hai người chia tay thật rồi ạ?"
Tạ Kha nhớ đến chuyện mấy ngày nay, rất không thuận lòng, kéo kéo cà vạt: "Đúng vậy, để cậu ta nhận rõ thân phận của mình, tự xét lại bản thân cho tốt."
"Thế thì thật là... tốt quá." Hai chữ cuối cùng của Tào Cẩn Lưu chìm trong kẽ răng môi.
Tạ Kha: "Em nói gì? Anh không nghe rõ."
Tào Cẩn Lưu nhìn cảnh vật nông thôn ngoài cửa sổ xe, cười hì hì đáp: "Không có gì. À phải rồi anh họ, nói với anh chuyện này, em cũng đăng ký chương trình rồi, chuẩn bị đến chơi với các anh đây."
"Em tham gia chương trình này? Làm bậy, em không tập trung học hành lại đến giới giải trí làm gì?" Tuy nhà Tạ Kha mở công ty giải trí, nhưng chính vì thế càng xem thường những người trong giới này.
Gã đã chứng kiến quá nhiều thủ đoạn bẩn thỉu đằng sau, em họ ngây thơ thế kia, một khi dính vào chắc chắn sẽ bị hư hỏng.
Hơn nữa không phải Tạ Kha tự luyến, Tiểu Lưu thích gã, Chu Kiều cũng thích gã, hai người ở cùng một phòng chắc chắn sẽ gây mâu thuẫn, vì gã cãi nhau thì không hay.
Tạ Kha cố gắng dập tắt ý định của Tào Cẩn Lưu: "Nếu em muốn chơi, đợi nghỉ hè em muốn chơi thế nào cũng được, đừng đến lên chương trình, em tưởng giới này sạch sẽ lắm sao, ở đây phức tạp hơn em nghĩ nhiều..."
Chẳng thèm để ý Tạ Kha thuyết giáo đầu kia, Tào Cẩn Lưu trực tiếp tắt tiếng, trong lúc Tạ Kha vẫn lải nhải bla bla, nhìn ảnh Chu Kiều trên điện thoại, hôn chụt một cái thật to: "Anh ơi, em đến đây!"
Cuối cùng cũng chia tay rồi!
Không uổng công mình tốn bao tâm cơ châm ngòi ly gián giữa hai người, để Chu Kiều nhìn rõ bộ mặt thật của Tạ Kha!
Tào Cẩn Lưu cảm thấy mình có thể mở lớp rồi, tên gọi là "Làm thế nào để nằm gai nếm mật chiếm được anh dâu (bushi)".*
-
Trong biệt đội rửa tôm hùm đất, mọi người cũng rất tò mò về mối quan hệ giữa Chu Kiều, Tạ Kha và người trong mộng chưa gặp mặt.
Hướng Bốc Ngôn vẫn không nhịn được, lại chọc chọc Chu Kiều: "Nói thật đi, hai người rốt cuộc quen nhau thế nào, sao anh lại yêu Tạ Kha?"
Ninh Lạc gật đầu trong lòng: 【 Phải đấy phải đấy, sao lại nhặt được bạn trai trong thùng rác nhỉ? Thật là khiến người ta tò mò... Mới là lạ. Còn không phải vì ông nội Tạ Kha à. 】
Mọi người: Hoá ra thằng này biết chuyện gì xảy ra!
Cậu biết nhịn thật đấy, đúng là thuộc họ rùa.
Chu Kiều cảm thấy đến nước này rồi, chẳng có gì để giấu, bèn kể: "Thực ra tôi quen ông nội Tạ Kha trước. Ông cụ Tạ trước đây đã tài trợ giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, tôi rất biết ơn ông."
"Sau đó gặp được Tạ Kha, hai chúng tôi quen nhau, dần dần thân thiết, rồi đến với nhau."
【 Vậy là anh không có gì để báo đáp, đành phải hiến thân. Khi Tạ Kha đề nghị bao nuôi, sau nhiều lần giằng co mới đồng ý, rồi trong quá trình ở cạnh nhau dần dà thích đối phương. Sau khi trải qua một loạt sóng gió thì người có tiền thành đôi, người không tiền chứng kiến tận mắt. 】
Tiền Đa Đa thuộc da nhạy cảm, lại bị chọc một lần.
Ai là người không tiền? Dù sao không thể là tôi!
【 Không phải em lắm mồm đâu, nhưng mà này người anh em, côn trùng ba chân khó tìm khó gặp, đàn ông hai chân chẳng phải đầy rẫy đó sao? Thằng này không được thì có thằng khác ngoan hơn, thích một người mệt lắm chi bằng một hơi thích mười người. 】
Lộ Đình Châu dừng động tác trong tay.
Ninh Dương thầm tán thưởng.
Đúng thế, nhà họ Ninh có tiền.
Mười người quá ít, còn có thể chế độ luân phiên mỗi tháng một người.
【 Tay ta nhanh có gì không chat được, hà cớ gì phải treo cổ trên một cái cây. Ta không cắm sừng người, ta chỉ quên nói lời chia tay thôi. 】
Câm miệng đi đừng nói bậy nữa, anh cậu ta sắp tin thật rồi kìa!
Ninh Lạc nhìn cậu ta: "Tự dưng gọi tôi chi."
【 Ảnh hưởng đến phong độ của tôi. 】
Phương Lộc Dã nhìn thái độ không kiên nhẫn của cậu, từ kẽ răng nghiến ra chữ: "Tôi thấy tính cách của Chu Kiều rất tốt, chung thủy, chân thành, biết ơn, cậu nói đúng không?"
Chu Kiều đỏ mặt: "Đừng bỗng chốc nói thế..."
Ninh Lạc đánh giá qua lại giữa hai người, chợt hiểu ra, vội vàng đáp: "Ừm ừm, cậu nói đúng!"
【 Dã Tử khá quá, mùa xuân thứ hai đã đến rồi à? Không ngờ lại vừa mắt với Chu Kiều, được đấy được đấy, hóa ra cậu cũng thích thể loại cứu rỗi. 】
Phương Lộc Dã đơ não.
【 Tôi tin tình yêu có thể lay động đất trời, hai người đụng số không phải vấn đề, tự có người sẽ vì tình cúi đầu thôi. 】
Phương Lộc Dã bắt đầu xắn tay áo.
Vừa nãy rốt cuộc vì sao cậu ta lại không cùng con chim lông hồng đánh bẹp thằng này!
Kết quả vừa quay đầu thấy con chim lông hồng cúi đầu, hai vai run như bệnh Parkinson.
Cái đìn địt!
Bên cạnh truyền đến tiếng 'xì', Phương Lộc Dã lần theo, phát hiện ngón tay anh mình bị càng tôm kẹp đang giũ xuống, Phương Lộc Dã nhìn mà thấy đau giùm.
Lộ Đình Châu giũ con tôm không biết điều kia xuống, hỏi Ninh Lạc: "Vậy quan điểm tình yêu của Tiểu Lạc là thế nào?"
Dân mạng sửng sốt, thốt lên một tiếng "đệt".
[ Hả? Hỏi thẳng luôn à? ]
[ Không phải chứ anh, sao đột nhiên lại đánh bóng thẳng vậy. ]
[ Có thể là ngẫm lại thấy nói vòng vo thì Ninh Lạc không hiểu, thần kinh nhỏ còn thô hơn thùng nước. ]
[ Đậu moè, sao mị cảm thấy Lộ Đình Châu thật sự thích bé Lạc, không phải đang đẩy thuyền cp? ]
[...Câu like fan like idol tao nói mệt rồi. ]
[ Fan Lạc đừng xem, là bình luận ác ý. ]
Ninh Lạc cũng sửng sốt, không hiểu sao chủ đề bỗng dưng chuyển sang mình: "Em à, rất đơn giản, đẹp trai là được."
[ Anh Lộ hỏi là quan điểm tình yêu không phải tiêu chuẩn chọn người yêu, đồ ngốc này còn chưa hiểu hỏi cái gì. ]
[ Nhưng nói không chừng anh Lộ thích nghe cái này hơn đấy. ]
Ninh Lạc khá thẳng thắn: "Đúng vậy, em là người ham mê sắc đẹp."
Chu Kiều nhìn hai người họ, khẽ cười đùa: "Vậy Tiểu Lạc thấy trong chúng ta ai đẹp trai nhất?"
Ninh Lạc nghiêm chính: "Cần gì phải hỏi? Đương nhiên là thần tượng duy nhất - thầy Lộ của em rồi. Ngũ quan hoàn hảo của anh ấy chính là khởi đầu rung động của em."
Nói xong, cậu nháy mắt với Lộ Đình Châu, "Đúng không thầy Lộ?"
Lộ Đình Châu cười, chiều theo ý Ninh Lạc: "Thầy Ninh nói rất đúng."
Nói xong anh cụp mắt xuống, trong lòng lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu chỉ xét về nhan sắc, người đẹp hơn mình cũng không ít, giới giải trí chưa bao giờ thiếu người đẹp.
Chẳng lẽ Ninh Lạc cũng sẽ thấy người khác đẹp mà động lòng như với anh?
Ánh mắt Lộ Đình Châu lạnh đi, hiếm khi bực bội, nhìn tôm hùm dưới đất cũng không thuận mắt, thế rồi túm lên một con dùng hai ngón tay kẹp chặt.
Chính là con này vừa nãy kẹp anh, đúng không?
Phương Lộc Dã nhìn con tôm hùm đất đang vùng vẫy trong tay anh mình, lặng lẽ dời mắt đi.
Anh à, thích Ninh Lạc chính là khởi đầu bất hạnh của anh.
Tự bảo trọng nhé.
Đội tôm hùm đất vẫn đang cúi đầu làm việc.
Cửa sân đột nhiên bị đẩy ra.
"Hello mọi người." Giọng nói nhiệt tình dạt dào lại xa lạ vang lên.