Phương Lộc Dã vốn không hiểu tại sao Lộ Đình Châu vô cớ lại dùng ánh mắt đó nhìn mình, tràn ngập nghi hoặc.
Cho đến khi thấy Lộ Đình Châu thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Chu Kiều và Tào Cẩn Lưu, sau đó ánh mắt dừng lại vài giây ở chỗ trống của Tạ Kha.
Phương Lộc Dã: ?!!!
Mẹ kiếp, cậu ta hiểu ra tức khắc!
Mặt Phương Lộc Dã méo mó, nhân lúc mọi người không để ý khẽ nói với Lộ Đình Châu: "Anh, não anh bị Ninh Lạc ăn mất rồi à?"
Đang nghĩ những gì vậy!
Lộ Đình Châu khuấy cháo trong bát, đột nhiên nói: "Nào, để anh kiểm tra em chút."
Phương Lộc chầm chậm mọc ra dấu hỏi: "? Anh, anh trở nên xa lạ quá."
Lộ Đình Châu không để ý đến cậu ta, chỉ vào Chu Kiều và Tào Cẩn Lưu, hỏi: "Em biết mối quan hệ kiểu này của họ trong giới tiểu thuyết mạng gọi là gì không?"
Phương Lộc Dã do dự: "Em nên biết, hay không nên biết?"
"Vậy xem ra là biết rồi," Lộ Đình Châu từ từ thu tay về, đáy mắt lướt qua tia lạnh, đột ngột nói, "Tiểu Dã này, em sắp vào đoàn làm phim rồi nhỉ?"
Phương Lộc Dã lập tức đeo mặt nạ đau khổ: "Đang yên đang lành, sao lại nhắc đến chuyện đi làm?"
"Ồ, là thế này," Lộ Đình Châu từ tốn, môi vẫn giữ nụ cười nhạt, đẩy dưa muối của Phương Lộc Dã trở lại, từ chối nhã nhặn, "Đã bận như vậy thì kỳ sau không cần đến quay show nữa."
Phương Lộc Dã: "...?"
Phương Lộc Dã run rẩy lên tiếng: "Anh vừa nói gì vậy, em hình như bị điếc rồi."
Lộ Đình Châu vỗ vai cậu ta, nụ cười dưới ánh nắng đặc biệt đẹp, thanh nhã ưu tú
—— Nếu bỏ qua những gì anh nói.
"Vì hạnh phúc của anh trai, Tiểu Dã hy sinh một chút thì đáng là gì, đúng không?"
Phương Lộc Dã: !!!
Đitme, anh không phải người!
Cậu ta dùng ánh mắt phẫn nộ truyền tải thông điệp này.
Không biết chó con thảo mai chó cỡ nào, nhưng anh trai cậu ta chắc chắn là chó thật!
Lộ Đình Châu liếc mắt nhìn cậu ta, mũi khẽ hừ ra âm cuối nhẹ nhàng lên cao: "Hửm?"
Mang theo áp lực khó tả.
Bóng ma tâm lý bị anh đàn áp từ nhỏ đến lớn phút chốc quay lại, linh hồn bất khuất giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc. Cậu ta căm hận: "... Vâng."
Lộ Đình Châu rất hài lòng, gắp cho cậu ta một cái bánh bao: "Nào, ăn nhiều vào cho cao lên."
Phương Lộc Dã 25 tuổi vẫn đang cao lên cắn mạnh một miếng bánh bao.
Bắt nạt em phải không? Để Ninh Lạc đến thu phục anh!
Em muốn xem không có em là quân sư tình yêu, anh phải tốn bao lâu để thuần phục tên ngốc Ninh Lạc kia!
Thành thật mà nói, đây cũng là điều Lộ Đình Châu đang phiền não.
Quá kín đáo thì nhóc Ninh Lạc kia không nhận ra được, quá lộ liễu thì lại sợ dọa người ta chạy mất.
Lộ Đình Châu sau khi nếm trải tổn thương đêm qua lại bắt đầu phiền não về vấn đề này.
Anh vừa rửa tay trong phòng vệ sinh vừa suy nghĩ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt mình trong gương.
Dọc xuống dưới là chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè, gió thổi nhẹ dính vào người, có thể thấy mơ hồ những khối cơ bụng bên trong.
Tối qua còn bị người ta sơ múi sờ mấy cái.
Lộ Đình Châu đóng vòi nước, rút một tờ giấy chậm rãi lau khô ngón tay, tặc lưỡi.
Chẳng lẽ thật sự phải bán sắc đẹp mới được?
Trong gương xuất hiện thứ gì đó lướt qua chớp nhoáng, thò đầu ra rồi lại rụt về.
Lộ Đình Châu có thị lực động cực tốt, chụp bắt chính xác gọi giật lại người định lẻn đi: "Tiểu Lạc?"
Ninh Lạc dừng bước chân, nhăn mũi vẻ khổ sở, khi quay đầu lại đã là nụ cười lộ tám cái răng: "Ha ha ha, anh, trùng hợp quá."
"Ngoài kia chỉ có mỗi nhà vệ sinh này, có gì trùng hợp đâu?" Lộ Đình Châu vo tròn giấy ném vào thùng rác, quay đầu nhìn cậu, giọng nhẹ nhàng chầm chậm hỏi, "Thấy tôi sao lại chạy?"
Đây mới là điều khiến Lộ Đình Châu thấy kỳ lạ, nhóc này tối qua còn xúc động mua nhiều phụ kiện của anh, sao sáng ra lại như chuột thấy mèo.
Ninh Lạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biện hộ cho mình: "Không phải chạy mà là em tự dưng nhớ ra mình có việc siêu quan trọng phải làm."
Lộ Đình Châu đi về phía cậu: "Việc gì?"
Ninh Lạc nhìn anh từng bước tiến tới, nuốt nước bọt, từng bước lùi lại: "Quên rồi, chỉ nhớ là một việc siêu quan trọng thôi."
【 Anh đừng qua đây! 】
Lộ Đình Châu không hề dừng lại, từ từ ép sát cậu, nghe vậy cũng không vạch trần cái cớ vụng về, 'ừm' một tiếng: "Không nhớ ra thì thôi, dù sao việc làm mãi cũng không hết được."
【 Việc làm mãi cũng không hết được, thế giới cũng sẽ tận thế thôi! Nhưng trước khi thế giới tận thế, chắc chắn tôi sẽ tò tí te vì mất máu trước! 】
Ninh Lạc bịt mũi, nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người Lộ Đình Châu, trong đầu lại bắt đầu phát lại liên tục tiếng 'chủ nhân' kia.
... Ngay cả dái tai cũng dường như cảm nhận được cảm giác tê ngứa ẩm ướt đau nhè nhẹ đó, luồng hơi thở khe khẽ thổi vào tai.
Lộ Đình Châu nhướng mày nhìn mặt cậu đỏ đến nhỏ máu, hình như anh có làm gì đâu?
Anh hỏi: "Cậu sao vậy?"
Ninh Lạc vội vàng lắc đầu: "Không sao không sao, em ổn lắm."
【 Em ổn đến mức ôn lại một nghìn lần cảnh anh không mặc áo dụ dỗ em tối qua! 】
Lộ Đình Châu: "...?"
Sao những chữ này tách ra anh đều hiểu, gộp lại thì lại giống mù chữ ngang?
【 Vẫn còn nhìn em? Đừng nhìn nữa! Anh có biết bây giờ đầu em toàn là cảnh mơ tối qua thấy anh chơi trò cạnh tranh cá thể đực* nói gì mà "sờ cơ bụng của tôi rồi thì không được sờ người khác" không? Anh có thể tha cho em để em bình tĩnh lại không?! 】
Lộ Đình Châu bừng tỉnh.
Nhóc này tối qua nằm mơ à?
Còn... mơ thấy anh đang dụ dỗ cậu?
Lộ Đình Châu xoa đầu ngón tay, thấy vẻ mặt Ninh Lạc nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn anh, cuối cùng cũng biết tại sao lại tránh mình.
... Tốn nửa ngày, té ra là ngại à?
"Tiểu Lạc."
Lúm đồng tiền trên má bị chọc nhẹ một cái.
Ninh Lạc ngẩng đầu, thấy Lộ Đình Châu nhìn mình, ánh mắt lưu luyến trên mặt cậu một lúc lâu, mỉm cười nhẹ nhàng: "Thấy tôi liền đỏ mặt, là vì sao nhỉ?"
Giọng anh như lời thì thầm cắn trong môi răng, mang theo ý vị dụ hoặc nào đó, "Cứ thế này, tôi sẽ nghĩ nhiều đấy."
Ninh Lạc lập tức che lúm đồng tiền bị anh chọc, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Ánh mắt dọc xuống dưới, lướt qua yết hầu khẽ lăn khi anh nói chuyện, cổ áo mở hai cúc...
Ừm... vải mỏng dường như vô tình bị nước làm ướt, dính vào người mơ hồ lộ ra màu da.
Ninh Lạc nuốt nước bọt, giọng lạc đi: "Đừng gọi em là Tiểu Lạc..."
Lộ Đình Châu hơi ngạc nhiên: "Hửm? Vậy gọi là gì? Lạc Lạc?"
【 Giống như tối qua, gọi là chủ nhân. 】
Lộ Đình Châu đứng sững tại chỗ.
Hồi lâu sau Ninh Lạc mới nhận ra mình vừa nghĩ gì trong đầu, trong một giây mặt lại tăng thêm một độ nóng.
【 Aaaaaaaa mình đang nghĩ gì vậy! Mình là người nghiêm túc mà. Stop, không được nghĩ bậy bạ! 】
Cậu lén liếc nhìn lên Lộ Đình Châu qua khoé mắt, thở phào một hơi thật lớn.
【 May là mình chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra. Tạ ơn trời đất, tui vẫn là một chú ếch nhỏ vui vẻ, ê hê, tui nhảy sang bên này ộp ộp! Ha ha, tui lại nhót sang bên kia ộp ộp! Nhảy qua nhảy lại sướng ghê! 】
... Nhưng liệu có khi nào, anh ấy đã nghe thấy hết rồi không?
Lộ Đình Châu đờ đẫn nhìn chằm chằm cậu. Dưới hàng mi dày, đáy mắt cuộn trào đủ loại cảm xúc như thể giây sau sẽ mất kiểm soát, yết hầu chuyển động không biết nên nói gì, lời đến miệng nuốt xuống hết lần này đến lần khác.
【 Ể? Sao tự nhiên anh im re vậy? 】
Lộ Đình Châu luống cuống quay mặt đi, giọng nói mang theo sự khàn khàn kìm nén: "Vậy gọi là Lạc Lạc, muốn nghe khác..."
Những lời sau vẫn không nói ra được."Khác gì?" Ninh Lạc còn mặt dày hỏi.
Lộ Đình Châu nhắm mắt lại, đẩy tên không hiểu tình hình vào phòng vệ sinh: "Đi vệ sinh phải không? Nhanh đi đi."
Giữa hè nóng thế này, nhà ai tốt bụng đóng cửa lúc đi vệ sinh thế? Không sợ nóng chết à?
Cách một bức tường, Lộ Đình Châu xoa vành tai đỏ ửng, từ từ thở ra một hơi.
Sao nhóc này lại còn quá đáng hơn những gì mình tưởng vậy?
... Mà biết đâu đây lại là chuyện tốt?
Dù sao tối qua cũng mơ thấy giấc mơ kiểu đó...
Phải rồi, cạnh tranh cá thể đực là gì nhỉ?
Bây giờ Lộ Đình Châu mới phản ứng lại, mở điện thoại tìm kiếm.
Nửa phút sau, tắt điện thoại, mặt không biểu cảm, ánh mắt lành lạnh.
Vậy ra câu 'sờ cơ bụng của tôi rồi thì không được sờ người khác nữa', tiền đề là còn có người khác sao?
-
Ninh Lạc vừa ra ngoài liền thấy mọi người đều tụ tập trong sân, sôi nổi thảo luận điều gì đó.
Cậu ghé lại gần: "Sao đấy?"
Tào Cẩn Lưu nói: "Vừa nãy có một ông lão đến nói chó của chủ nhà cũ đẻ mấy con chó con, đem cho chúng ta ba con, hỏi muốn nuôi không."
Ninh Lạc vừa nghe có chó con liền ngồi xuống xem, quả nhiên thấy ba cục lông nhỏ bé xíu chưa tới bằng bàn tay co ro bên nhau.
Cậu hỏi: "Là ông nào vậy?"
"Là bí thư Lý." Lộ Đình Châu đáp.
Ninh Lạc lập tức nhớ ra: 【 Ồ, chính là bí thư Lý đã quật đế giày như cối xay gió đánh anh Hổ điên cuồng! 】
Ninh Dương giật giật khóe miệng, thằng nhãi này nhớ người đặc biệt thật.
Chu Kiều nói: "Nhưng chúng ta sắp đi rồi mà? Nuôi thì cũng chẳng được mấy ngày."
Ninh Lạc: "Nuôi được ngày nào hay ngày đấy mà, chúng ta làm cho ba đứa nó cái ổ nhé? Sau này chủ nhà cũ về cũng dùng được."
Mọi người lần lượt phát biểu.
"Đồng ý!"
"Ủng hộ!"
"Tán thành!"
"Được, vậy bắt đầu làm thôi!"
Mấy người nói là làm, trong làng vừa hay có xưởng gỗ, bọn họ định đến mượn ít phế liệu.
Ông chủ xưởng nghe xong yêu cầu liền vung tay: "Đến luôn xưởng chúng tôi làm đi, dụng cụ gì tôi đều có cả!"
Ông chủ xưởng, người tốt!
Ninh Dương phác hoạ nhanh một bản vẽ ba mặt, mọi người bắt đầu thao tác.
Hướng Bốc Ngôn cầm máy khoan búa, một chân giẫm lên đá, mặt ngập hưng phấn: "Để tôi khoan!"
Đây không phải khẩu súng xung kích thì là gì! Niềm vui của con trai đến rồi!
Ninh Lạc dùng tư thế cầm súng lão luyện cầm máy khoan điện, hai tay nắm chặt đặt một bên, mặt nghiêm túc: "Đội trưởng, chúng ta tiến về đâu?"
Hướng Bốc Ngôn hào khí vung tay, vác máy khoan búa lên vai: "Súng của tôi chỉ đến đâu thì mục tiêu của các cậu ở đó!"
Tào Cẩn Lưu cũng cầm máy khoan điện dựa lưng vào Ninh Lạc cảnh giác, gật đầu trang nghiêm: "Nghe chỉ huy của đội trưởng, tuyệt đối không lùi bước!"
Chu Kiều và Ninh Dương đồng loạt làm động tác che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.
Ninh Dương nghĩ Hướng Tư Kỳ hẳn cũng thấy mất mặt như mình, ngờ đâu quay đầu phát hiện tên này lại đang nhìn Hướng Bốc Ngôn bằng ánh mắt tán thưởng.
Nhận ra ánh mắt của hắn, Hướng Tư Kỳ thậm chí còn quay đầu lại hỏi: "Anh không thấy mấy đứa em hoạt bát là chuyện tốt sao?"
Ninh Dương vắt ra mấy chữ: "... Anh nói đúng."
Thư ký Tiền rốt cuộc khi nào sẽ đàm phán xong chương trình truyền hình thực tế này? Hắn không muốn ở cùng đám người này nữa rồi!
Sớm muộn gì cũng sẽ không bình thường!
Phương Lộc Dã khinh bỉ tột độ: "Bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì giai đoạn cuối."
Lộ Đình Châu liếc nhìn cậu ta: "Đặt khẩu súng đinh trong tay em xuống đã rồi nói."
Phương Lộc Dã: "..."
Ông chủ xưởng đặt tay sau lưng, đứng bên xem vui: "Hahaha, quả nhiên là người trẻ theo trào lưu, lão già tôi theo không kịp rồi."
[ Moẹ!!! Đây không phải người trẻ, đây là bệnh thần kinh! ]
[ Aaaaa xấu hổ quá em không biết rúc mặt vào đâu! Diễn lố quá rồi mấy anh ơi! ]
[ Ông ơi, đừng nói vậy, chúng cháu là người trẻ tuổi cũng không hiểu nổi họ. ]
[ Tào Cẩn Lưu hòa tan nhanh vậy à? Cậu bị đồng hóa nhanh quá đấy. ]
[ Ngu ngốc tụ một ổ, thiểu năng trí tuệ càng thêm vui, tôi thấy đạo diễn Tiền nên đổi tên show thành 'Livestream nhà thương điên' đi. ]
Ba người thậm chí còn tạo dáng, bảo người quay phim chụp ảnh chung cho họ rồi mới luyến tiếc chuẩn bị đi làm việc.
Nhưng trong tay không lúc nào buông được máy khoan búa và máy khoan điện yêu quý.
[ Quá bệnh, bệnh đến mức tôi thấy bọn họ mới là người bình thường. ]
[ Các anh vừa mở mắt đã phát điên, tinh thần đi trước nhân loại 500 năm. ]
Lộ Đình Châu bên kia đang cưa ván gỗ. Dùng điện đối với người mới quá nguy hiểm, vẫn là thủ công an toàn hơn.
Ninh Dương bên cạnh giúp anh giữ.
[ Hoa mắt hả? Sao hai người này lại hợp tác vậy? ]
[ Vì Ninh Dương bị vòng tròn xã giao của Ninh Lạc làm sốc văn hoá rồi hahahahaha. ]
[ Anh vợ ơi, vòng tròn không chen vào được thì đừng cố chen nữa. ]
Lúc này Ninh Dương cuối cùng cũng thấy Lộ Đình Châu hoàn toàn thuận mắt.
Bởi vì người này dưới áp lực của Ninh Lạc vẫn như mình giữ được tinh thần bình thường!
Hiếm có quá, xác suất này so với Godzilla xâm lược Trái Đất gây ra sóng thần thế kỷ còn khó hơn!
Lộ Đình Châu lần đầu không quen tay, ngón tay bị dăm gỗ đâm.
Anh khẽ rít lên, đầu ngón tay bị rách một đường đang rỉ máu.
Ninh Dương kịp thời quan tâm người bạn tinh thần bình thường của mình: "Không sao chứ?"
"Không sao." Lộ Đình Châu không lấy giấy mà ngậm ngón cái hút máu.
Ninh Dương tâm lý nói: "Để tôi làm đi."
"Ừm." Lộ Đình Châu liếc nhìn vết thương vẫn đang chảy máu, giũ giũ tay, đổi vị trí với Ninh Dương.
Ánh mắt vô tình rơi vào Ninh Lạc đang nói chuyện với Tào Cẩn Lưu.
Tào Cẩn Lưu cũng đang cưa thanh gỗ. Thanh gỗ sẽ cho mỗi người mới một bài học về máu.
Tay cậu ta cũng bị đâm, dăm gỗ cắm vào thịt.
Tào Cẩn Lưu lập tức rụt tay lại, nhìn ngón tay bị thương.
Sau đó, trước mắt Chu Kiều xuất hiện một ngón tay đang chảy máu, anh ta kinh ngạc: "Sao lại thành thế này?"
Nói xong vội đi tìm giấy vệ sinh ấn cho cậu ta cầm máu, vừa nói: "Chủ xưởng đã dặn phải chú ý an toàn rồi, sao lại bất cẩn vậy?"
Khóe miệng Tào Cẩn Lưu lén nhếch lên, khi Chu Kiều nhìn qua thì nén xuống: "Không phải cố ý mà."
Lộ Đình Châu tất nhiên không bỏ lỡ nụ cười thoáng qua ở khóe miệng cậu ta, cúi đầu trầm ngâm nhìn vết thương của mình.
Ninh Lạc cũng thấy, nhìn lông mày Chu Kiều nhíu lại lo lắng, tặc lưỡi:
【 Khổ nhục kế quả nhiên hữu dụng, anh Tiểu Kiều của chú em không nhận ra nhưng không thoát khỏi con mắt tinh tường của anh đâu, anh là chuyên gia phát hiện thảo mai mà. 】
Cậu kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Lạc Lạc."
Có người gọi cậu.
Ban đầu Ninh Lạc chưa nhận ra là đang gọi mình, chậm mất nửa nhịp mới quay đầu nhìn về phía Lộ Đình Châu: "Dạ? Sao thế?"
Lộ Đình Châu liếc nhìn ngón tay mình.
Ninh Lạc theo ánh mắt nhìn về ngón tay, tất nhiên cũng thấy giọt máu đang từ từ rơi xuống.
Cậu giật mình, một phát nắm lấy ngón cái bị thương của Lộ Đình Châu: "Anh bị thương thế nào? Sao nghiêm trọng thế?"