Ninh Lạc suy nghĩ: "Vậy anh cẩn thận xíu, đừng chạm vào vết thương."
Ninh Dương siết chặt tay: Đủ rồi, tôi nói đủ rồi!
Bay tưởng rằng Lộ Đình Châu ngủ mà nhét một hạt đậu xanh trong chăn thôi cũng có thể đau chắc?
Ninh Lạc vô tình quay đầu lại thấy sắc mặt anh liền ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh sao thế?"
Ninh Dương cười khẩy: "Anh đứng giữa hai người thấy nghẹt thở."
Ninh Lạc không hiểu: "Nhu cầu oxy của anh lớn vậy hả? Không tính cho người khác đứng bên cạnh hít hai hơi à?"
Ninh Dương: "..."
Con mẹ nó, mạch não quỷ quái gì đây.
Trong ống kính tưởng chừng chỉ có một mình hắn nhưng thực ra đã tách thành mấy người rồi.
Kỳ sau dù là vựa drama, dù là tin đồn của ba hắn, hắn cũng tuyệt đối không đến nữa!
Ninh Dương thề độc, rồi một phát vặn đầu Ninh Lạc lại đối diện với Lộ Đình Châu: "Gọi ai là anh vậy, đã nói rồi mà, người này mới là anh cậu, bớt kết thân với tôi đi."
Của nợ, một đám của nợ!
Lộ Đình Châu khẽ ho một tiếng làm như không có chuyện gì, chuyển hướng ánh mắt giả vờ không thấy sự sụp đổ của Ninh Dương, ánh mắt hướng về phía Tào Cẩn Lưu.
Thấy cậu ta lau mồ hôi cho Chu Kiều, hỏi han ân cần, còn thừa cơ dính dính ôm ôm, má cọ má anh ta. Chu Kiều bị cọ phát ngứa, cười đẩy ra bảo cậu ta mau đi làm việc chính.
Lộ Đình Châu trầm ngâm, ghi nhớ lại.
Nhưng không phù hợp dùng bây giờ, anh hơi tiếc nuối. Đợi sau này tìm cơ hội thử xem.
Phương Lộc Dã bên cạnh nhìn ngây người.
Hướng Bốc Ngôn thấy cậu ta há miệng đờ đẫn, chê bai huých huých: "Làm gì đấy."
Phương Lộc Dã từ từ ngậm miệng lại: "Cậu giúp tôi xem xem, mặt trời mọc đằng tây phải không?"
Hướng Bốc Ngôn nói: "Cậu bị bệnh à."
Ánh mắt Phương Lộc Dã hệt thấy ma, giọng điệu lại chắc chắn vô cùng: "Vậy chắc chắn là mặt trời biến thành màu xanh mới biến người ta thành màu xanh."
Nếu không thì là bão địa từ mấy ngày trước ảnh hưởng đến từ trường sinh học của anh, tại bão địa từ hết!
Hướng Bốc Ngôn càng thấy cậu ta thần kinh: "Toàn màu xanh, vậy chẳng phải là Người Khổng Lồ Xanh à?"
Phương Lộc Dã bị nghẹn.
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Người Khổng Lồ Xanh với cái đầu của anh trai cậu ta.
"..."
Các dân mạng nhìn cảnh này, đặc biệt khi thấy Ninh Dương bị đẩy ra ngoài đều cười điên.
[ Phim ba người, vậy mà ông anh vợ lại không xứng có tên. ]
[ Ninh Dương: Bằng sức mình cô lập cả thế giới! ]
[ Vũ trụ thì có trạm không gian, chật quá thì hết không gian. Anh ơi, đây không có chỗ cho anh đâu. ]
[ Ninh Dương: Nhượng lại đôi mắt, ai cần thì ib (trái tim). ]
Cuối cùng mọi người phấn đấu cả buổi sáng rốt cuộc cũng làm xong ổ chó, còn trải thêm cỏ khô thoải mái. Ba chú chó con dường như biết đó là ổ của chúng, đi vào trong vô cùng thích thú, vẫy đuôi kêu ư ử.
Ninh Lạc nghe mà tan chảy cả tim, đưa tay chọc chọc chó con vàng trắng. Chó con bị chọc lăn một vòng, khụt khịt bò dậy, ôm lấy ngón tay cậu cắn một cái.
Nó chưa mọc răng nên cắn chẳng đau, Ninh Lạc lại đổi tay khác chọc tiếp: "Tính khí dữ ghê ha? Không cảm ơn tao thì thôi lại còn cắn người."
Ninh Dương đứng bên cạnh nói: "Em thích cả động vật nhỏ à?"
Cứ tưởng nhãi này chỉ thích kiếm tiền kiếm sắc.
Mắt Ninh Lạc sáng quắc: "Tất nhiên em thích rồi."
【 Em thích nhiều 'động vật nhỏ' lắm, BMW này, Land Rover này, Jaguar này, yêu không chịu được luôn. 】
Ninh Dương lịch sự giữ im lặng.
Hắn thấy thiên hạ rộng lớn thế lại chẳng có chốn dung thân cho người bình thường, ngóng sao ngóng trăng ngóng kỳ này kết thúc.
Kỳ này vì có khách mời mới xuất hiện, không tiện để người ta vừa đến đã kết thúc nên cố ý kéo dài thêm ba ngày.
Đến khi thực sự phải đi, tất cả mọi người đều lưu luyến không rời, chỉ mình Ninh Dương là ôm trái tim hưng phấn, kích động nhìn con đường rời khỏi làng.
Rồi gọi: "Ninh Lạc, đi thôi."
Ninh Lạc không đáp lời.
Ninh Dương tăng âm lượng lên một chút, gọi: "Ninh Lạc, đi thôi!"
Vẫn không ai đáp lời.
Ninh Dương quay đầu lại phát hiện thằng oắt lại đang vui vẻ nói chuyện với Lộ Đình Châu và Phương Lộc Dã.
Ninh Lạc đón ánh nắng, cười nhìn Lộ Đình Châu, hỏi anh: "Vậy mô hình của em khi nào làm xong? Lần sau gặp sẽ đưa cho em chứ?"
Cậu vẫn chưa quên bản vẽ thiết kế Lộ Đình Châu cho mình xem, rất mong đợi mô hình ấy.
Lộ Đình Châu xoa đầu cậu: "Không cần đợi lần sau gặp mặt, lần này về là có thể đưa luôn."
Hôm nay Ninh Lạc không tạo kiểu tóc, tóc mềm mại, cảm giác rất tuyệt.
Lộ Đình Châu dừng lại thoáng chốc, lại xoa thêm cái nữa.
Ninh Lạc không để ý bàn tay ở trên đầu dừng lại quá lâu, hoặc nói, cậu đã quen với điều đó.
Nghe thấy mình sắp có phụ kiện đặt riêng, cậu gật đầu dứt khoát, cười đến nỗi nốt ruồi ở khóe mắt cũng trở nên ngọt ngào: "Vâng vâng tốt quá, vậy về em gửi địa chỉ cho anh nhé?"
Lộ Đình Châu cười, nói: "Mô hình dễ vỡ, dễ va đập hỏng lắm. Lạc Lạc khi nào rảnh, tôi mang qua cho cậu."
Phương Lộc Dã: "..."
Anh muốn gặp mặt thì nói thẳng đi, ý đồ rõ ràng thế, anh đoán xem Ninh Lạc có thể đoán ra tâm tư của mình không?
Ninh Lạc nghiêm túc suy nghĩ: "Hình như lúc nào cũng rảnh, gần đây em rảnh lắm."
Lộ Đình Châu: "Vậy chúng ta hẹn sau nhé?"
Ninh Lạc vâng dạ gật đầu.
Phương Lộc Dã đấm tay: Ha ha đoán đúng rồi, Ninh Lạc không nghĩ ra được!
Phương Lộc Dã thấy kỳ diệu làm sao, toàn thân anh cậu ta đều là mưu kế, nhiều đến mức gây chứng sợ lỗ, ấy vậy mà lại bị Ninh Lạc - một kẻ thiếu mưu kế hơn cả hố nắm thóp. Đúng là vật này chế ngự vật kia, Ninh Lạc chế ngự vạn vật.
Ninh Lạc vẫn muốn nói gì đó nhưng đã bị túm lấy gáy định mệnh.
Ninh Dương âm trầm hỏi: "Vẫn chưa nói xong à? Hay là em đi thẳng với người ta luôn đi."
Ninh Lạc giật mình: "Vậy không được!"
Ninh Dương nhìn cậu thế này, trong lòng cuối cùng cũng dịu hơn chút.
【 Em đâu có ngu, em mà đi với họ thì ngoài sắc đẹp chẳng thu hoạch được gì sất. Nhưng đi với anh khác, tiền tiêu vặt hàng tháng của em cộng lại cả ngàn vạn lận đấy! 】
Ninh Dương không cảm xúc: "..."
Động đến tiền bạc chính là tổn thương tình cảm.
Về là cắt luôn tiền tiêu vặt!
Trên đường về, Ninh Lạc nói chuyện với Lộ Đình Châu, hỏi xem hai người rốt cuộc ngày nào gặp mặt và gặp ở đâu.
Lộ Đình Châu hỏi cậu thích ăn gì, có thể đến nhà hàng gặp mặt, Ninh Lạc suy nghĩ kỹ rồi gửi đi một tin:
【 Em thích ăn tất cả, không chọn ra được phải làm sao? 】
【 Lộ: Vậy đi ăn chợ đêm nhé? Muốn ăn gì ăn nấy. 】
【 Otaku Lạc Mập: Được nha được nha! 】
Bàn phím của Ninh Lạc vang lên tiếng gõ lạch cạch không ngừng, Ninh Dương quay đầu nhìn cậu hỏi: "Em đang nói chuyện với Lộ Đình Châu đấy à?"
Ninh Lạc: "Vâng vâng đúng vậy."
Ninh Dương nói: "Em vẫn nên cẩn thận tên đó đi, nếu thực sự muốn sau này tìm mười bảo mẫu nam thay phiên nhau xoa vai bóp chân cho mình thì tốt nhất đừng trêu chọc hắn."
Ninh Lạc ngẩng đầu lên khỏi điện thoại: "Hở? Tại sao?"
【 Sai sai, khoan đã, sao anh biết em muốn bao dưỡng bảo mẫu nam? 】
Dù không có khả năng đọc tâm trí, tâm tư của nhãi này cũng viết hết lên mặt rồi.
Ninh Dương kéo khóe miệng, hết sức hạ thấp Lộ Đình Châu: "Vì tâm địa hắn nhỏ hơn cả đầu kim, lại rất hay trả thù."
Ninh Dương nói rồi còn dọa Ninh Lạc: "Đời nào hắn cho phép em tìm bảo mẫu nam? Nói không chừng sẽ nhốt em trong nhà, đi đâu cũng không được, bắt em chỉ được nhìn mỗi hắn thôi."
Tính kiểm soát mạnh chưa? Đáng sợ chưa?
Ninh Dương nhìn sắc mặt Ninh Lạc, đợi cậu nói sợ hãi, mình vẫn còn chiêu sau.
Ninh Lạc cúi đầu, mím môi, giọng ngượng ngùng: "Phòng đen gì đó, cũng quá... quá tân tiến rồi."
【 Viết ra chắc cũng bị kiểm duyệt mất thôi, thế thì làm sao dám chứ (ngượng ngập). 】
Ninh Dương: ... Cút đi, hắn mệt rồi!
Ninh Lạc ngượng ngùng nửa ngày, đầu óc toàn những tình tiết không thể nói sau phòng tối, cắn ngón cái suy nghĩ mải miết. Đến khi ngoảnh đầu lại, phát hiện Ninh Dương quay lưng về phía mình.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng thấy như biến thành bòn bon kem đá Want Want vỡ vụn, tan tành.
Ninh Lạc không biết hắn đang đau lòng cái gì, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ: "Ớ? Hình như không phải đường về nhà mà."
"Ồ," Ninh Dương chỉnh lại cà vạt, giọng điệu bỗng chốc trầm ổn, "trước khi về, chúng ta đi thăm sếp Tạ chốc lát."
Ninh Lạc im lặng một hồi, giơ tay hỏi: "Trong thăm hỏi có bao nhiêu phần vui sướng trên nỗi đau của người khác?"
Ninh Dương hừ mỉa: "Em hiểu gì, đây gọi là giao tiếp tình cảm."
【 Được được được, giỏi giỏi giỏi, loại người thù dai lại nhỏ mọn như anh sao dám đi mid đối đầu với Lộ Đình Châu chứ? Không biết xấu hổ gì cả. 】
Góc trán Ninh Dương dần dà nổi gân xanh.
Dù sao mặc kệ nghĩ gì, Ninh Dương vẫn dẫn Ninh Lạc đến bệnh viện huyện.
Ninh Lạc nhìn môi trường nơi đây:
【 Chắc cả đời sếp Tạ chưa ở qua loại bệnh viện này, không khó chịu chết mới lạ! 】
Ninh Dương cười khẩy, mạng thì quý giá thật.
Ninh Lạc đoán không sai, lúc này Tạ Kha khó chịu muốn chết, nằm trên giường bệnh viện chỗ nào cũng không thoải mái, cảm thấy bẩn kinh người, khắp nơi đều là vi khuẩn, ngay cả tường cũng là màu vàng bong tróc.
Ghê tởm nhất là giường bệnh bên cạnh cứ ba ngày hai bữa lại nôn, mùi chua loét lên men trong cả phòng bệnh.
Tạ Kha sắp sụp đổ rồi nhưng lại không thể xuất viện sớm, mở cửa sổ thông gió lại chê quá nóng.
Điều khiến gã sụp đổ nhất là thằng thối thây Tào Cẩn Lưu kia còn dám đến thăm!
Ninh Lạc và Ninh Dương chưa vào đã nghe thấy tiếng ném đồ trong phòng bệnh:
"Cút, cút hết đi! Hai người cùng cút!"
Ninh Lạc nhìn vào trong. Ái chà, Chu Kiều và Tào Cẩn Lưu đều ở đây.
【 Thế này thì náo nhiệt rồi đây. 】
Ninh Dương gật đầu.
Không ngờ đến chế giễu... nhầm, thăm bệnh nhân được xem cả kịch vui, lời quá.
Đối mặt với Tạ Kha đang tức giận, Tào Cẩn Lưu sợ gã phát điên cắn người, lập tức bảo vệ Chu Kiều: "Anh bình tĩnh đi, ném đồ lung tung làm người ta bị thương thì sao!"
Vừa rồi mảnh vỡ ly suýt làm xước cánh tay Chu Kiều, dọa Tào Cẩn Lưu mất mật, nói chuyện với Tạ Kha cũng không khách sáo nữa.
Tạ Kha chỉ hai người họ, tức run: "Hai người cố ý phải không? Hả?! Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!
Ninh Lạc vừa nhìn, ồ, tức đến trợn trắng mắt, ngay cả câu thoại tổng giám đốc bá đạo cũng không nói nữa!
Chu Kiều không để ý đến câu hỏi phát điên của Tạ Kha, lấy ra một xấp giấy: "Xem qua đi."
Tạ Kha hoàn toàn không muốn xem, ném sang một bên: "Cái gì đây?"
Giọng Chu Kiều bình tĩnh: "Lúc đó tôi ký dưới danh nghĩa anh là dạng hợp đồng nhân viên chính thức, anh biết đúng chứ?"
Tạ Kha mất kiên nhẫn: "Rồi sao?"
Chu Kiều nói: "Rất đơn giản, trả tôi tiền bồi thường N+1."
Yêu cầu trực tiếp, siêu cấp hợp lý.
Nhưng rất quái dị.
Ninh Lạc sững người, cười đến nỗi vai rung dữ dội: