Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

Chương 79: Anh không phải là kẻ ly gián, anh chỉ là thích giúp đỡ người khác thôi (1)



Tạ Kha nhìn hợp đồng lúc đó trong tay Chu Kiều, đầu óc không quay nổi.

Người tình cũ gã bao dưỡng sau khi chấm dứt quan hệ lại đòi tiền bồi thường?

Hợp lý, nhưng có vấn đề.

Không giống ý tưởng Chu Kiều nghĩ ra được.

Tạ Kha suy nghĩ vài giây, chợt hiểu ra. Khóe miệng dần nở một nụ cười tà mị: "Chu Kiều, đây chính là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, cố ý khiến tôi chú ý đến cậu lại? Rất tốt, cậu đã thành công rồi đấy."

Tào Cẩn Lưu lập tức bị dầu bắn vào, mặt méo mó.

【 Ôi má, câu thoại tổng giám đốc bá đạo, tuy trễ nhưng vẫn đến! 】

Ninh Lạc tỏ vẻ, vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là công thức thân quen.

Chu Kiều dường như đã tu thành võ công cao thâm, không thèm đếm xỉa đến hành vi của Tạ Kha, vô cùng bình tĩnh, thậm chí lịch sự và lý trí đưa ra yêu cầu thứ hai:

"Tôi có thể tát anh một cái không?"

Tạ Kha: ???

Tào Cẩn Lưu: Wow!

Chu Kiều đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Kha, bình thản "ồ" một tiếng: "Đừng ngạc nhiên, tôi đã muốn thế từ lâu rồi. Anh nói chuyện kiểu này rất đáng ăn đòn."

Ninh Lạc không nhịn được, né người lùi về tựa vào tường hành lang cười khùng khục, toàn thân run rẩy.

【 Hahahahahahahahaha! Chu Kiều, ai dạy anh nói chuyện kiểu này vậy hahahahahahahahaha! 】

Cậu chẳng những cười trong lòng mà cả miệng cũng cười kha kha kha cạc cạc cạc tạo thành song tấu rửa não siêu cấp.

Ninh Dương là người đầu tiên bị hành hạ nặng nề.

Hắn hít sâu một hơi, đang định gõ cửa thì người trong phòng bệnh nghe thấy động tĩnh nhìn ra ngoài.

Tào Cẩn Lưu dựa vào tiếng cười đoán người: "Anh Tiểu Lạc? Là anh đấy à?"

"... Ờm," Ninh Lạc vịn khung cửa thò đầu vào, "sao cậu biết là tôi?"

Nói thừa, chỉ riêng tiếng cười này thôi người khác cũng không cười ra được.

Chu Kiều vỡ trận trong một giây, giật giật khóe miệng, thấy cậu thò đầu vào lại nhớ đến bóng ma tâm lý tối hôm nọ.

Chu Kiều dời mắt.

Thấy đã bị phát hiện, Ninh Dương kéo Ninh Lạc vào, nói với Tạ Kha đang mặt đen như đít nồi: "Sếp Tạ, lâu không gặp, sức khỏe thế nào rồi?"

Tạ Kha thấy hắn càng khó chịu hơn, cười mỉa: "Sếp Ninh đúng là quý nhân hay quên việc, mấy ngày trước chúng ta vừa gặp."

Ninh Dương mỉm cười, chỉ đợi câu này của gã: "Trí nhớ sếp Tạ tốt thật, vẫn nhớ tối hôm đó là tôi kéo anh tới đây nữa."

Tạ Kha: ?

Hết chuyện để nói hay sao mà nói chuyện đó!

Ninh Dương nhìn mặt gã càng lúc càng đen, độ cong nụ cười ở khóe miệng tăng lên: "Sếp Tạ cũng không cần đặc biệt cảm ơn tôi làm gì, đều là bạn bè cả, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên."

Ninh Lạc nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, rất thích thú: 【 Anh à, cái miệng anh đúng là ống thép đập ếch kêu quác quác đỉnh cao, anh siêu đỉnh nha~ 】

Nụ cười nơi khóe miệng Ninh Dương rút lại trong một giây.

Muốn bổ cho nó hai phát búa.

Cái thằng em đần độn này đăng Xianyu bán giá rẻ quách cho xong.

Lồng ngực Tạ Kha phập phồng, lại muốn ném cốc tiếp, từ kẽ răng nghiến ra một chữ: "Hừ."

Mẹ kiếp, ai là bạn với anh!

Ninh Dương vẫn còn chút lịch sự, thể hiện cụ thể ở việc hắn mua một giỏ trái cây cửa hàng dưới lầu, đặt ở đầu giường Tạ Kha: "Chút tâm ý, sếp Tạ đừng từ chối."

Tạ Kha muốn lăn hắn thành quả cầu phân rồi đá bay ra ngoài.

Ninh Lạc liếc nhìn giỏ trái cây.

【 Đây chính là cái mà anh mặc cả với chủ cửa hàng trái cây nửa ngày, mua cái rẻ nhất còn được giảm giá ấy hả? Nhìn qua toàn là táo, keo kiệt chết đi được. 】

Ninh Dương hận mắt không thể phun ra hai luồng hồ dán dán miệng Ninh Lạc lại.

Mặc cả sao có thể tính là keo kiệt... Là mặc cả!... Chuyện kinh doanh sao có thể tính là keo kiệt chứ?

Huống chi, ngay cả mấy quả táo này của hắn Tạ Kha cũng không xứng.

Ninh Dương bị Ninh Lạc đầu độc, thế là chuyển sang đầu độc Tạ Kha, xây dựng niềm vui trên nỗi đau người khác.

Hắn thân thiết thăm hỏi Tào Cẩn Lưu và Chu Kiều đang ở đây: "Tôi vừa nghe các cậu đang nói chính sự nên không vào. Không làm phiền các cậu chứ?"

Ninh Lạc lặng lẽ kéo cho mình một cái ghế ngồi bên cạnh.

【 Biết nói chuyện gớm, rõ ràng là muốn đớp drama nhưng bị phát hiện, văn học ngôn ngữ đỉnh cao. 】

Chu Kiều cười: "Không hề, có sếp Ninh ở đây, mọi việc dễ giải quyết hơn nhiều."

Tạ Kha vừa nghe câu này lập tức lạnh lùng: "Chu Kiều, chuyện riêng giữa chúng ta không cần phiền sếp Ninh nhúng tay."

Ninh Dương không nghĩ vậy, tích cực hăng hái đăng ký: "Không sao, tôi là người thích lo chuyện bao đồng nhất."

Hắn ôn hòa nói với Chu Kiều, "Tiểu Chu, nói nghe thử đi."

Dưới sự mong đợi nóng bỏng của bốn con mắt Ninh Lạc với Ninh Dương, Chu Kiều sơ lược qua chuyện vừa rồi: "Sếp Ninh, anh xem tình huống này nên xử lý thế nào mới tốt."

Ninh Dương tỏ ý: "Sếp Tạ thế là không đúng rồi, sao lại khấu trừ tiền bồi thường của nhân viên chứ."

Ninh Lạc gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."

Tạ Kha tức giận: "Cậu ta chỉ ký thỏa thuận nhân viên thôi!"

Ninh Dương nói: "Đã ký rồi thì chúng ta làm theo quy trình, sếp Tạ cũng không muốn Tiểu Chu đi trọng tài lao động* chứ?"

Ninh Lạc nói nhỏ: "Em thấy chắc chắn không muốn, tổng giám đốc Tạ vừa lên tin tức xã hội chắc chắn không muốn lên tin tức tài chính nữa."

Ninh Dương vỗ vai Ninh Lạc: "Tiểu Lạc nói cực kỳ đúng."

Vẫn phải là em trai ngoan của anh, không tệ, hiểu ý anh.

Tạ Kha bắt đầu hít sâu.

Mẹ kiếp anh em nhà họ Ninh, hắn đã nói bát tự mình với người của Sơ Trác không hợp mà!

Tào Cẩn Lưu thêm dao: "Anh họ, sao anh lại là người keo kiệt thế nhỉ?"

Tạ Kha bắt đầu bấm huyệt nhân trung: "Mày... Mày dám về hùa với người ngoài? Tào Cẩn Lưu, mày có tin tao cho tập đoàn nhà họ Tào phá sản không?!"

Ninh Lạc thất thần, nghe thấy câu này giật mình kinh hãi:  【 Anh làm tập đoàn nhà họ Tào phá sản thì tôi biết đi đâu ăn cổ vịt xé cay? Tôi liều mạng với anh! 】

Ninh Dương: "..."

Cả đời bay ngoài ăn ra đã từng liều mạng vì chuyện gì khác chưa?

Chu Kiều gộp tất cả giấy tờ lại với nhau, đứng dậy: Sếp Tạ đã không muốn đành thôi vậy. Anh Ninh Dương, anh có luật sư nào giới thiệu không? Em có vài vấn đề muốn tham khảo."

Ninh Dương rất vui mừng: "Có, lát tôi giới thiệu cho cậu."

【 Anh không phải là kẻ ly gián, anh chỉ là thích giúp đỡ người khác thôi. 】

Ninh Dương gật đầu, đúng vậy, cứ khen hắn như thế.

Tạ Kha thấy Chu Kiều sắp đạt thành nhất trí với kẻ địch không đội trời chung của mình kiện gã ra tòa mất mặt, tức muốn ngất: "Đứng lại! Không phải là tiền sao? Tôi không có tiền?!"

Tạ Kha lấy ra một thẻ ném cho Chu Kiều: "Trong này có 300 vạn, mật mã ở mặt sau thẻ, cầm đi!"

Chu Kiều hỏi: "Tự nguyện tặng cho?"

Tạ Khoa: "Tự nguyện tặng cho!"

"Được" Chu Kiều nhận lấy, lạnh nhạt hỏi, "Vậy tiền bồi thường của tôi đâu?"

Tạ Kha sốc: "Tôi không phải vừa đưa cậu rồi sao!"

Tào Cẩn Lưu nói: "Nhưng anh cũng nói rồi mà, đó là tự nguyện tặng cho, có liên quan gì đến tiền bồi thường đâu."

Tạ Kha lại bắt đầu đau dạ dày, từng cơn tối đen ập tới trước mắt: "Các người đã chạm đến vảy ngược của tôi! Chu Kiều, tôi thật sự điên rồi mới để cậu chà đạp mình thế này!"

Mọi người: "..."

Chu Kiều nhìn lòng bàn tay phải của mình, hơi ngứa.

Bệnh nhân giường bên cạnh "ha" một tiếng rồi cười: "Anh bạn, cậu diễn kịch ở đây à? Giàu thế thì nhanh đưa tiền cho xong đi, lề mề gì nữa, có cho người ta ngủ trưa không?"

Ninh Lạc gật đầu khích lệ: "Sếp Tạ, tiêu tiền mua yên bình, ổn, lời không lỗ."

"... Các người im miệng thì tôi yên bình!"

Tạ Kha dưới những kích thích liên tiếp thật sự đã nảy sinh suy nghĩ mơ hồ 'cậu ta nói quá đúng tôi không thể phản bác'.

Mười phút sau, bốn người lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh.

Tâm trạng Chu Kiều rất tốt, khóe miệng mang theo ý cười: "Cảm ơn Tiểu Lạc, cảm ơn anh Ninh Dương."

Ninh Lạc nói: "Ôi dào, anh khách sáo quá."

Ninh Dương gật đầu: "Việc nhỏ thôi."

Phía sau lại truyền đến tiếng ném đồ.

Bốn người giả vờ không nghe thấy.

Chu Kiều và Tào Cẩn Lưu đi đến công ty Cự Thượng đòi tiền bồi thường, Ninh Lạc và Ninh Dương về nhà.

Nhà không có ai, ba mẹ Ninh mấy ngày trước đã đi nghỉ mát ở đảo, uớc chừng một tháng mới về.

Ninh Lạc biết chuyện vô cùng ghen tị, nói với Ninh Dương: "Em cũng muốn đi nghỉ mát ở đảo, hóng gió biển, tắm nắng, tốt biết bao, còn có thể ăn hải sản nữa."

Ninh Dương đang xem kế hoạch của Tiền Đa Đa mà thư ký Tiền gửi cho mình. Không sai, Ninh Dương dựa vào khả năng tiền bạc của mình đã trở thành người có tiếng nói lớn nhất trong cả chương trình.

Nghe ý nghĩ của Ninh Lạc, ánh mắt hắn rơi vào một trong những kế hoạch: "Muốn đi đảo à? Thỏa mãn em."

Đánh dấu tích lên trên đó.

Ninh Lạc lăn một cái ngồi dậy từ sofa: "Thật ạ? Anh tốt quá! Em yêu anh lắm anh ơi!"

Ninh Dương hỏi: "Yêu anh nhiều hay yêu Lộ Đình Châu nhiều?"

Ninh Lạc ngượng ngùng: "Tình yêu với các anh khác nhau."

Ninh Dương cười khẩy, xoa đầu cậu như xoa chó, ý vị thâm sâu: "Có thể mong đợi kỳ nghỉ ở đảo của em rồi."

Ninh Lạc đã bắt đầu trông ngóng.

Thậm chí nóng lòng chia sẻ tin vui này với Lộ Đình Châu.

【 Lộ: Anh cậu khi nói câu đó, cười như thế nào? 】

【 Otaku Lạc Mập: Thì vẫn cười với bộ dạng đáng đánh như thường ngày thôi. 】

Lộ Đình Châu giữ thái độ nghi ngờ.

【 Otaku Lạc Mập: Ây da, không nói mấy cái đó nữa, tối nay chúng ta gặp nhau không? 】

【 Lộ: Nhà cậu ở đâu, tôi đến đón. 】

【 Otaku Lạc Mập: Không cần đâu, em vừa khéo phải đến khu phố máy tính gần đó sửa máy tính, em đi tàu điện ngầm qua tìm anh nha. 】

Lộ Đình Châu gửi một meme 'ừm ừm', Ninh Lạc nhìn chú mèo nhỏ gật đầu mà suýt tan chảy vì dễ thương.

"Trời ơi, hóa ra anh biết dùng meme dễ thương thế này ư? Em cứ tưởng anh đánh chữ đều phải thêm dấu chấm."  Ninh Lạc lẩm bẩm, tiện tay lưu lại.

Kết quả phần mềm thông báo đã thêm meme này rồi. Cậu lật lại, thật sự có thật.

"Kiếm đâu ra meme dễ thương thế này nhỉ, coi như anh sở hữu con mắt thẩm mỹ."

Ninh Lạc chỉ nghĩ chút xíu rồi quẳng luôn ra sau đầu, bỏ máy tính vào cặp, vui vẻ ra cửa.

Bây giờ đúng 5 giờ, là thời gian dân công sở tan làm, tài xế hỏi có cần đưa đi không lại bị Ninh Lạc từ chối.

"Không cần đâu, em đi tàu điện ngầm."

Cậu đeo cặp, cười rạng rỡ với tài xế, bộ đồ xanh bạc hà và xanh da trời đối lập khiến nụ cười của cậu mang theo chút mát mẻ, xua tan cái nóng mùa hè.

Nhưng độ nổi tiếng của Ninh Lạc rất cao nên cậu vẫn ngoan ngoãn tìm một cái mũ lưỡi trai đội lên, cầm khẩu trang do dự hồi lâu, vẫn nhét vào túi.

Quá nóng, không muốn đeo=口=

Ninh Lạc vốn còn sợ bị nhận ra, ngờ đâu giờ cao điểm trực tiếp dạy cậu làm người. Mọi người chen chúc như cá mòi đóng hộp, ai cũng vội tranh chỗ ngồi, chẳng mống nào chú ý đến cậu.

Ninh Lạc chính là chút bọt cá đáng thương trong hộp, không khí trong phổi sắp bị ép ra hết. Đoạn đường đáng sợ nhất, hai chân cậu rời đất như phô mai kẹp giữa bánh mì sandwich bị đám đông kẹp ở giữa, chen lấn đi tới.

Ninh Lạc: !!!

Cậu trong cơn nguy cấp nảy sinh trí khôn, hét lớn: "Đừng chen nữa, con sắp sảy rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com