Toa tàu ồn ào lập tức im phăng phắc, cả toa đều nhìn về phía Ninh Lạc.
Ninh Lạc: "..."
Miệng bay trước, não đuổi theo sau.
Thói quen vội quá hoá nói phét này khi nào mới sửa được đây!
Cậu lại trong cơn nguy cấp nảy sinh trí khôn, cố gắng cứu vãn, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi: "Con... con... con đâu rồi, con đã sảy rồi, con của tôi."
Mọi người xung quanh trầm ngâm một hồi rồi bắt đầu xì xầm.
"Đàn ông có thể mang thai à? Là đột phá quan trọng lúc nào vậy? Sao tôi không biết?"
"Tội nghiệp quá, mất con thì thôi, sao người còn phát điên nữa?"
"Đúng đúng, haiz, cũng là người đáng thương."
Ninh Lạc: "..."
Ngón chân cậu đã bắt đầu cào đất, lấy khẩu trang ra lặng lẽ đeo vào.
Đừng nói nữa, giữ thể diện.
"Anh trai à, đừng buồn, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi. Mất đứa này vẫn có thể mang đứa khác, chúc anh một lần đẻ 108 đứa."
Ninh Lạc cúi đầu nhìn cô bé đang an ủi mình, khó khăn nặn ra một nụ cười, giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn em nhỏ. Nhưng đàn ông không thể mang thai."
Nếu không nói câu này, tôi đã có thể khá hơn.
Tàu điện vừa đến ga, Ninh Lạc đã vội vàng chen xuống.
Dù sao cậu cũng không còn mặt mũi nào ở lại trên tàu nữa, đợi chuyến sau thôi.
Ai dè khi đến xem biển báo, phát hiện mình chen chúc chết đi sống lại mới qua được hai ga.
Ninh Lạc: "..."
Núi sông trùng điệp ngờ không lối, tỉnh dậy vẫn ở chốn quay về.
Cậu nhắn tin cho Lộ Đình Châu: 【 Em sắp bị ép thành người tam thể* rồi... 】
Lộ Đình Châu gửi tới một tin nhắn thoại. Ninh Lạc mở ra, đưa điện thoại áp vào tai nghe, mở âm lượng tối đa.
Giọng đối phương vang lên trong biển người ồn ào, trong trẻo dễ nghe, mang theo nụ cười bất đắc dĩ nhạt nhòa: "Vậy nên vẫn là để tôi đến đón cậu nhé."
Ninh Lạc cũng trả lời một chuỗi tin nhắn thoại: "Nhưng anh đến đón em thì chẳng phải là hai chúng ta cùng kẹt trên đường, ngắm hoàng hôn ngắm sao ngắm bình minh sao."
Lộ Đình Châu bên kia khẽ 'ừm' một tiếng, qua xử lý của thiết bị điện tử mang theo cảm giác khàn khàn: "Nghe cũng không tệ, rất lãng mạn."
Rất lãng mạn? Xin lỗi, đó là kẹt xe đấy.
Ninh Lạc kinh ngạc, đặt điện thoại xuống: "Được rồi, vậy anh đến đi."
Cậu gửi địa chỉ cho Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu nhận được tin nhắn liền cầm chìa khóa xe ra cửa.
Phương Lộc Dã vẫn còn ở nhà anh, đây là quyền ở trọ đổi bằng điều khoản nhục nhã.
Cậu ta đang nằm bẹp như không xương trên sofa nhai khoai tây chiên rộp rộp, nghe động tĩnh liền liếc Lộ Đình Châu một cái rồi lại khinh bỉ quay về phía TV.
Phì, đôi cẩu nam nam đi hẹn hò đi.
"Cậu đi đâu vậy?" Trong phòng khách lại đi ra một người đàn ông cao xấp xỉ Lộ Đình Châu, tóc đuôi sói dài ngang vai* đang tựa vào tường, tay vung vẩy cặp kính đen, chán nản hỏi.
*Hình minh hoạ
"Có việc," Lộ Đình Châu nói ngắn gọn.Suýt quên tên đến nhà anh ở nhờ vài ngày này, chỉ chỉ anh ta, lại chỉ chỉ Phương Lộc Dã, "Hai người tốt nhất đừng gây ra bất cứ rối loạn nào, đừng để tôi thấy nhà mình có chút tổn hại."
Phương Lộc Dã bên kia gọi: "Anh à, lời này anh nên nói với Hoắc Lâm Sâm, em không bao giờ động lung tung đồ của anh đâu."
Hoắc Lâm Sâm gập kính đen lại, khóe miệng mang theo nụ cười: "Vậy nếu tôi động thì sao?"
Lộ Đình Châu quét mắt nhìn anh ta, môi mỏng động đậy: "Vậy thì thu dọn đồ đạc, cút."
Nụ cười ở khóe miệng Hoắc Lâm Sâm cứng đờ.
Đùa, anh bạn à, cậu hơi bất lịch sự rồi đấy.
Đợi Lộ Đình Châu đi rồi, anh ta gọi Phương Lộc Dã: "Anh cậu đi đâu vậy?"
Nói rồi phổ cập cho anh ta về đối tượng bị theo đuổi thiếu tâm cơ kia.
Hoắc Lâm Sâm chưa nghe xong đã cười gần chết: "Vãi, Lộ Đình Châu cũng có ngày này!"
Tuyệt, anh ta sảng khoái quá.
Hoắc Lâm Sâm ghé gần Phương Lộc Dã, thúc thúc: "Này, cho anh xem ảnh của cậu bạn nhỏ Ninh Lạc đó đi."
Phương Lộc Dã đang xem đến đoạn gay cấn Cường Đầu Trọc bị Gấu Đại, Gấu Nhị đuổi theo, không thèm ngoảnh đầu: "Tự tìm đi."
Hoắc Lâm Sâm lên Weibo tìm thấy quảng cáo chương trình truyền hình thực tế mới của Ninh Lạc, cậu đang cười rạng rỡ đối với ống kính, mắt cong cong chào camera.
"Nhưng cậu ta bao nhiêu tuổi? Đã đủ tuổi chưa? Anh cậu già mà còn thích cỏ non à."
Phương Lộc Dã đồng tình: "Ai mà chẳng nghĩ thế."
Hoàn toàn không có ý định giải thích cho Lộ Đình Châu.
Hai người sống dưới sự áp bức của Lộ Đình Châu cùng nhau phàn nàn về anh.
-
Không để Ninh Lạc đợi lâu, Lộ Đình Châu đã nhắn tin nói đã đến, bảo cậu ra ngoài.
Ninh Lạc vừa nhìn đã thấy chiếc xe đắt nhất trong dòng xe.
Không phải cậu biết nhiều biển số xe, mà là dù đường tắc nghẽn thế này, tất cả xe đều tránh xa chiếc xe đó.
Cậu mở cửa ghế phụ, ngồi vào.
Vừa vào đã được bao quanh bởi điều hòa mát lạnh, thoải mái thở dài: "Mát quá đi."
"Thắt dây an toàn," Lộ Đình Châu rút cho cậu tờ giấy lau mồ hôi, "Vậy tại sao lại đi chen chúc tàu điện ngầm?"
Ninh Lạc bày tỏ: "Trải nghiệm cuộc sống."
Lộ Đình Châu 'ừm' một tiếng, liếc nhìn gương chiếu hậu, một tay đánh lái, hỏi: "Kết quả trải nghiệm thế nào?"
Mặt Ninh Lạc trầm trọng: "Tạm được."
【 Còn chen tàu điện ngầm nữa thì em là chó đần! Giờ cao điểm buổi chiều - kẻ thù suốt đời của nhân loại! 】
Lộ Đình Châu khúc khích bật cười thành tiếng.
Trực giác Ninh Lạc mách bảo anh đang cười mình, bĩu môi nói: "Quà của em đâu?"
"Ở đằng sau."
Cậu thò đầu ra sau xem, quả nhiên thấy một hộp quà tinh xảo màu vàng chanh, bên trên buộc nơ bướm cực kỳ dễ thương, trên hộp còn có hình chibi của cậu.
"Dễ thương quá." Ninh Lạc vươn người lấy về đặt lên đùi.
Mở ra, là mô hình figure tỉ lệ 1:1 theo bản vẽ Lộ Đình Châu cho cậu xem, nhưng từ một người thành hai người. Phiên bản chibi của Lộ Đình Châu đang đẩy cậu ngồi trong xe đẩy xông thẳng tới.
Cái khác là Lộ Đình Châu dùng sức kéo cậu ngồi trên vali, vẻ mặt vất vả đầy mồ hôi.
Ninh Lạc phát biểu ý kiến quan trọng: "Này, em có nặng thế đâu."
Trùng hợp phía trước lại kẹt xe, Lộ Đình Châu tựa vào ghế lái, nghe vậy búng một cái vào người nhỏ ngồi trên vali, giọng ung dung mang ý cười: "Thật sao, nặng hay không làm sao tôi biết được."
Ninh Lạc không phục: "Vậy lần sau anh bế thử em một cái chẳng phải là biết à? Em nhẹ lắm, nhất là sau khi giảm cân."
"Được thôi." Lộ Đình Châu đồng ý.
Ninh Lạc: Hở?
Cậu chớp chớp mắt: 【 Sao đồng ý nhanh thế? Không ổn lắm, xem lại đã. 】
Lộ Đình Châu chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, cười không nói.
Nói là vậy, chứ Ninh Lạc rất thích mô hình anh tặng cho mình, yêu thích không rời tay, xem nhiều lần rồi cẩn thận đặt lại vào, đậy nắp lại: "Để đằng sau trước, đợi về nhà lấy. Lúc đó em sẽ đặt ở vị trí nổi bật nhất trên giá sách."
【 Phải đăng lên cả vòng bạn bè, Weibo, đăng mấy chục bài khoe thật mạnh! 】
Ninh Lạc phô ra giá trị cảm xúc đúng chỗ như vậy, là người tặng quà đương nhiên tâm trạng rất tốt, Lộ Đình Châu xoa xoa đầu cậu.
Xe hơi dần di chuyển trên đường, bò chậm như rùa.
Có lẽ là tác dụng của điều hòa, còn có mùi gỗ thơm trong xe giống mùi trên người Lộ Đình Châu, Ninh Lạc lại không thấy bực bội như lúc chen tàu điện ngầm nữa. Cậu nói chuyện phiếm với anh.
Còn cho anh xem dây pretzel* treo trên cặp sách, than phiền: "Anh xem này! Pretzel của em không biết bị ai cắn mất hai miếng, đáng ghét quá!"
Cậu cho Lộ Đình Châu xem dấu răng trên bánh.
Lộ Đình Châu hỏi: "Vậy nên cậu xuống tàu giữa chừng vì pretzel yêu quý bị người ta cắn?"
"Ừm... cũng không phải," Ninh Lạc thu lại vẻ hung hăng của mình, cào tay nói, "Thực ra là vì lúc em ở trên tàu điện quá chật, thế là hét lên một câu, hét lên một câu..."
Lộ Đình Châu không nghe rõ mấy chữ cuối, theo bản năng hỏi lại: "Hét lên câu gì?"
Dù sao ở trước mặt Lộ Đình Châu cũng không phải lần đầu mất mặt, Ninh Lạc nhắm mắt lại hét lên: "Em nói chật quá con em sắp sảy mất rồi!"
Trong xe rơi vào khoảng không im lặng.
Ninh Lạc lén lút hé mắt ra một khe, phát hiện Lộ Đình Châu đang dùng ánh mắt thâm thúy khó hiểu nhìn về... bụng mình?