Lộ Đình Châu nhìn lên đối diện với Ninh Lạc, mở môi: "Cậu..."
Ninh Lạc cắt ngang với tốc độ ánh sáng: "Không thể sinh không sinh được đừng nhìn nữa em là đàn ông!"
Cậu tối tăm bò loạn khắp nơi: 【 Tôi thích nói nhăng nói cuội thì sao? Người không nói tào lao thì sẽ chết! 】
"Không phải," Lộ Đình Châu trầm ngâm, "tôi định hỏi lúc cậu nói câu đó, có đeo khẩu trang không?"
"..."
Ninh Lạc chột dạ dời mắt.
Lộ Đình Châu hiểu ra: "Nhỡ bị nhận ra... thôi, cũng không phải chuyện lớn."
Hở?
Ninh Lạc hỏi: "Sao lại không phải chuyện lớn?"
Lộ Đình Châu: "Cậu thực sự muốn biết?"
Ninh Lạc: "Anh nói thế em càng muốn biết."
Lộ Đình Châu chậm rãi nói: "Bởi vì có lẽ các dân mạng đã quen rồi."
Ninh Lạc yên lặng vặn vẹo: "... Không nghe cả một ngày khó chịu, nghe xong khó chịu cả một ngày."
Lộ Đình Châu cười: "Nên tôi đã hỏi kỹ ý kiến của cậu."
Ninh Lạc có sáu điểm muốn nói: "......"
【 Nếu anh không biết nói lời hay ý đẹp với em thì xin hãy hiến cái lưỡi cho kẻ bợ đít của em được không? Được rồi! 】
"Cũng không chắc." Lộ Đình Châu đột nhiên lên tiếng.
Ninh Lạc cảnh giác xem anh có phun ngà voi ra không: "Anh muốn nói gì?"
"Con."
Lộ Đình Châu cúi đầu, lại liếc nhìn bụng Ninh Lạc, chờ Ninh Lạc xù lông lên mới ung dung bảo: "Xem tối nay cậu muốn mang thai con nào, con của lẩu hay con của vịt quay."
Ninh Lạc buông thành kiến suy nghĩ nửa ngày, ngượng ngùng hỏi: "Em chọn cả hai được không?"
Lộ Đình Châu cười gật đầu: "Được. Không thì đưa cậu đến chợ đêm làm gì."
"Woo hoo!"
Ninh Lạc reo lên.
Lộ Đình Châu đưa cậu đi sửa máy tính trước rồi lái xe đến khu ẩm thực lớn nhất quận Tây Thành.
Sắc đêm rủ xuống, nơi đây người đông nghịt. Dù là nhà hàng cao cấp 16888 một suất, hay quầy đồ ăn vặt 68 tệ, lái xe nửa tiếng đều có thể đến.
Lộ Đình Châu dĩ nhiên có tiền đưa cậu đến ăn nhà hàng đắt nhất ở đây, nhưng Ninh Lạc không thích bầu không khí của những nhà hàng đó lắm.
"Nói một câu cũng phải nhỏ giọng, còn phải giữ vẻ thanh lịch, phiền chết đi được." Ninh Lạc bắt đầu than vãn, bình luận bay đầy màn hình như thành tinh.
"Hơn nữa mấy đầu bếp đó có tự nhận thức về tay nghề của mình không vậy? Đồ ăn dở ẹc sao dám bán đắt thế."
Lộ Đình Châu vẫn chưa đỗ xe, chầm chậm lái về phía trước để Ninh Lạc nhìn nhà hàng hai bên: "Vậy Tiểu Lạc muốn ăn gì?"
Cuối cùng Ninh Lạc chọn ăn lẩu Tứ Xuyên: "Mà còn phải mang vịt quay với đồ nướng đến cùng!"
"Được." Lộ Đình Châu đồng ý.
Anh gọi điện cho nhà hàng vịt quay gần đó đặt sẵn để họ giao đến quán lẩu.
Ninh Lạc hạ cửa sổ xuống, cùng với luồng khí nóng là mùi thơm thì là của đồ nướng. Ninh Lạc hít hai hơi, nuốt nước bọt: "Anh mau đỗ xe, em muốn xuống mua ngay."
Lộ Đình Châu vừa tìm được chỗ đỗ xe dừng lại, Ninh Lạc đã mở cửa xe định lao ra ngoài. Anh đoán hồi đi học cậu chắc chắn cũng là người đầu tiên trong việc cướp cơm.
Rồi bị dây an toàn bật ngược lại.
Ninh Lạc chầm chậm gõ ra dấu hỏi.
【 Đáng ghét, quên còn cái này! 】
Lộ Đình Châu nhìn cậu một cái, đáy mắt mang theo nụ cười giấu cũng không giấu nổi: "Làm gì vậy, định vác luôn xe tôi đi à?"
Miệng Ninh Lạc rất nhanh, thể hiện ý chiếm hữu mạnh mẽ của mình: "Gì mà của em của anh, của anh chính là của em, của em vẫn là của em, xe này sớm muộn gì cũng là của em."
Ánh đèn đường lờ mờ làm nửa gương mặt bên của Lộ Đình Châu chìm trong bóng tối, đường nét càng thêm mờ ảo. Ánh sáng đáy mắt ẩn giấu dưới bóng tối không nhìn rõ, trông càng thêm phi chân thực.
Ninh Lạc nhìn đuôi mày khóe mắt giãn ra mang ý cười của anh chợt có chút hoang mang, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe, vứt lại một câu "Em đi mua đồ nướng" rồi chạy mất tăm.
Chìm vào đám đông nghìn nghịt của mùa hè.
Lộ Đình Châu chậm rãi thu hồi ánh mắt, cởi dây an toàn đi xuống theo.
Anh không cần tốn công tìm kiếm, vừa liếc mắt đã thấy được mảng xanh bạc hà nổi bật nhất trong đám đông.
Chàng trai đeo ba lô hai vai không chen được vào quầy đồ nướng đang kiễng chân cố thò đầu ra, chiếc pretzel bị người ta cắn một miếng trên ba lô nổi bật, móc trên khóa kéo đung đưa qua lại.
Ninh Lạc thấy Lộ Đình Châu, ho một tiếng xoa dịu sự ngượng ngùng, không có chuyện gì nói nên phải tìm chuyện: "Anh biết một tam giác đến quầy đồ nướng mua thận cừu non xếp hàng lâu như em sẽ biến thành gì không?"
Lộ Đình Châu nể mặt hỏi: "Sẽ biến thành gì?"
Ninh Lạc nói: "Biến thành tam giác cân."*
"..."
Vừa dứt lời, xung quanh hai người lập tức trống ra nửa mét.
Thậm chí có người đi đường run một cái.
Bị lạnh.
Lộ Đình Châu từ từ thu lại nụ cười.
"Không buồn cười sao?" Ninh Lạc tỏ vẻ không phục, lòng chinh phục bùng lên, lấy ra câu đùa bí mật cất đáy hòm, rồi chỉ sang quầy ăn vặt bên cạnh, "Xưa kia có một sát thủ mặt lạnh siêu giỏi, bởi vì anh ta có thể ăn một lèo hết mười phần mì lạnh nướng!"*
Lộ Đình Châu thấy ông chủ quầy mì lạnh nướng lặng lẽ đẩy xe đẩy nhỏ của mình sang bên.
"..."
Anh thu hồi ánh mắt, giúp Ninh Lạc ấn cái mũ trên đầu xuống che kín mặt hơn rồi chợt nói: "Hứa Tiên tặng cho Bạch Nương Tử một cái mũ, Bạch Nương Tử liền không đứng dậy được nữa, biết tại sao không?"
Lần này đến lượt Ninh Lạc thành tâm thỉnh giáo: "Tại sao?"
Lộ Đình Châu đứng đó, một tay đút túi nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: "Ồ, vì đó là cái mũ đè rắn."
Ninh Lạc & Người đi đường: "..."
Ninh Lạc nói: "Anh đúng là vị thần quản lý trò đùa hạt nhài của Hy Lạp cổ đại."
Lộ Đình Châu gật đầu: "Như nhau như nhau."
Người đi đường sụp đổ.
Hai người còn khen lẫn nhau nữa chứ!
Nhất thời, tại hiện trường xếp hàng mua đồ nướng có không ít người cúi đầu lạch cạch bắt đầu đánh chữ.
Không cần nhìn cũng biết đang phàn nàn về 'đôi cẩu nam nam này'.
【 Đặc biệt là người cao kia, trông có vẻ giống người hóa ra cũng chẳng ra gì! 】
Một cô gái lải nhải với bạn thân, thậm chí còn chụp một bức ảnh mờ của hai người.
Bạn thân sau mười giây phát ra tiếng rít chói tai: 【 Aaaaa đây không phải là Lộ Đình Châu với Ninh Lạc à!!! 】
【 Tao đã bảo họ là thật mà, cặp đôi nhỏ hẹn hò ở đây! Trời ơi trời ơi ngọt chết tao rồi!!! 】
Hả? Ra là minh tinh à?
Cô gái lén quan sát hai người, là minh tinh thì không lạ, dù che mặt vẫn nhìn ra là mỹ nam.
Cô hỏi bạn thân: 【 Muốn tao giúp xin chữ ký không? 】
【 Bạn thân: Thôi, người ta hiếm khi nghỉ ngơi, đừng làm phiền. 】
【 Bạn thân: Nhưng mày giúp tao chụp một tấm nhé, len lén thôi, đừng để phát hiện. 】
Thế là cô gái lén chụp một tấm.
Ờm, quên tắt đèn flash.
Hạ điện thoại xuống đối diện với ánh mắt hai người, cô gái ngượng ngùng: "Ừm, tôi... à, tự sướng..." cô không biên thêm được nữa, "Xin lỗi, tôi sẽ xóa đi!"
Ninh Lạc cười, vẫy tay tỏ ý không sao.
Cô gái đỏ mặt nhỏ giọng xin lỗi, vội vàng rút khỏi hàng đồ nướng, chạy vào góc kể với bạn thân về trải nghiệm muốn chết vì xấu hổ vừa rồi.
Lúc này mới thấy bức ảnh vừa chụp trộm được.
Trong ảnh, hai người cùng nhìn về phía máy ảnh, mặt chàng trai thấp hơn mang vẻ ngạc nhiên rõ ràng, mắt mèo hơi mở to, nốt ruồi lệ ở khóe mắt đung đưa dưới vầng sáng.
Người đàn ông cao hơn hơn một cái đầu theo bản năng giơ tay bảo vệ cậu, tay đặt trên vai cậu kéo về phía mình, đôi phượng hẹp dài thâm sâu liếc xéo tới vấy màu lạnh lẽo khó chịu. Dù cách màn hình vẫn có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ trên người đối phương.
... Hoàn toàn trái ngược với người kể truyện cười hài nhạt kia.
Cô gái khẽ thở ra một hơi, làm sao đây, hơi đẩy thuyền họ rồi.
Kiểu tình yêu vì người kia mà biến thành dạng thần kinh này, có tỷ điểm để nghiện (bushi)
-
Sau khi xếp hàng mua xong đồ nướng yêu thích, Ninh Lạc mang đến quán lẩu. Lộ Đình Châu đã đặt chỗ trước, khi họ đến vừa đúng lúc, gọi món xong thì vịt quay cũng tới, còn có đầu bếp của nhà hàng đến cắt tại chỗ.
Người ta cắt một miếng, Ninh Lạc vội ăn một miếng, rồi chớp chớp mắt đợi miếng tiếp theo.
Đầu bếp: "..."
Tại sao cắt vịt quay lại có cảm giác như sếp hối thúc hạn nộp báo cáo vậy!
Anh ta tăng tốc độ tay lên, chóng làm xong chóng tan ca.
Dường như thấy được sự sụp đổ của đầu bếp, Lộ Đình Châu cười một tiếng.
Ninh Lạc theo ánh mắt nhìn sang, thấy anh xắn tay áo sơ mi đen lên, lộ ra một đoạn cẳng tay có đường nét cơ bắp mượt mà, đang từ tốn giúp cậu chần đũa bát, pha nước chấm.
Những khớp xương trên bàn tay cầm đũa nhô lên trắng lạnh thon dài như đang cầm một đóa hồng, tựa một tác phẩm nghệ thuật bằng ngọc chứ không phải đang cầm ly thủy tinh và đũa tre của nhà hàng.
Ninh Lạc thề mình không phải người nghiện tay, nhưng ánh mắt thực sự không nhịn được rơi vào bàn tay kia, ánh mắt lưu luyến trên những đường gân xanh rõ ràng:
【 Ghen tị đơn giản như uống nước vậy, sao có thể có đôi tay đẹp thế chứ? Sau này về hưu, anh dùng đôi tay này làm blogger gợi cảm đi, phong cách trong sáng gợi dục, em sẽ làm trùm donate hạng nhất của anh, hí hí. 】
Lộ Đình Châu: "..."
Anh năm nay mới 30 chứ không phải 60, nhóc này rốt cuộc có hiểu lầm gì về tuổi của anh vậy?
... Song vẫn chần đũa thêm một lúc dưới ánh nhìn của Ninh Lạc.
Mãi đến khi nồi lẩu họ gọi được mang lên, Ninh Lạc mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn vào nồi lẩu mỡ bò cay sôi sùng sục.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm cay tê tươi ngon từ trong nồi tỏa ra, Ninh Lạc nóng lòng bắt đầu thả thịt vào.
Miếng thịt bò cắt vừa phải dính ớt vụn, vân thớ rõ ràng, màu sắc đỏ tươi, sau khi chấm đầy dầu mè đưa vào miệng, Ninh Lạc khoái chí nheo mắt lại, mặt ngập vẻ thoả mãn.
"Ngon quá!" Cậu nhai hai ba miếng là nuốt, ăn liền mấy miểng rồi bảo, "anh pha nước chấm kiểu gì thế, ngon quá, ngon hơn em pha nhiều."
Lộ Đình Châu cười nói: "Nếu thích, lần sau pha cho cậu ăn nữa."
Ninh Lạc cố gắng dò la bí mật quân sự: "Anh không nói công thức cho em sao? Nói đi mà nói đi mà."
Lộ Đình Châu nhả ra hai chữ: "Không nói."
Ninh Lạc bĩu môi: "Bủn xỉn. Vậy sau này em ăn lẩu lần nào cũng phải dẫn theo anh."
Cậu nghĩ ngẫm, thấy cách này khả thi liền vui vẻ trở lại, cười híp cả mắt, gắp cho Lộ Đình Châu một đũa nấm kim châm, "Nếm thử đi, đây là thánh phẩm yêu thích nhất của em trong nồi lẩu, ai không thích thì tiêu đời đấy."
Lộ Đình Châu cười đáp 'ừm', từ tốn ăn.
Ninh Lạc chống cằm nhìn anh, nhìn mãi rồi lại bỗng dưng bật cười. Đối diện với ánh mắt Lộ Đình Châu, cười xua tay: "Không có gì, chỉ là thấy phong cách của anh không hợp với quán lẩu lắm."
Lộ Đình Châu lần đầu nghe cậu nói vậy liền hỏi: "Vậy tôi hợp với gì?"
"Nhà hàng cao cấp ấy, ví dụ anh cầm một ly rượu vang, lắc lắc" Ninh Lạc biểu diễn thật cho anh xem, cầm ly trà lên, tư thái ưu nhã lắc một cái, cúi đầu ngửi, mặt lộ vẻ say đắm, học giọng Lộ Đình Châu, trầm giọng nói, "Hừm, Lafite năm 82."
Lộ Đình Châu đặt đũa xuống, vắt chéo chân tựa vào lưng ghế xem cậu diễn: "Thầy Ninh à, tôi dù thấy người giúp việc Philippines* năm 28 cũng không giả vờ đến mức này đâu."
Ninh Lạc nói: "Vậy mà anh còn bình tĩnh ghê, người giúp việc từ năm 28 đều thành xác khô hết rồi."
Lộ Đình Châu gật đầu: "Ừm, thánh thể thiên bẩm bình tĩnh."
Cô bé phục vụ dọn món cho hai người nghe đoạn đối thoại này không nhịn được bật cười.
Ninh Lạc ngường ngượng, gãi gãi má.
Lộ Đình Châu nhìn cậu bằng đôi mắt mang ánh cười, một lúc sau hỏi: "Cậu nói vậy là không biết chuyện của tôi hồi mới ra mắt sao?"
Ninh Lạc ngơ ngác: "Dạ? Đại khái nghe nói rồi."
Lộ Đình Châu hiểu ra, chắc là cậu biết từ trên mạng hoặc từng nghe loáng thoáng đâu đó, có lẽ phần quá khứ chỉ được nhắc qua loa trong nguyên tác.
Anh nói: "Đến giờ tôi vẫn chưa ký với công ty giải trí nào mà là tự làm với Nhiếp Văn Đào. Cảm ơn công ty đầu tiên khiến tôi vừa mới thành niên vào đời đã gánh khoản nợ 600 vạn."
Ninh Lạc biết chuyện này, lúc ấy chỉ nhìn chữ đã thấy xót xa khôn nguôi, tức gần chết: "Bọn tư bản hiểm độc đó nên bị treo trên cột đèn mà đánh!"
Cậu nói xong, ngay cả ánh mắt nhìn Lộ Đình Châu cũng mang theo vẻ từ bi, giọng điệu thương yêu: "Vậy lúc ấy anh nghĩ thế nào?"
Lộ Đình Châu chống cằm cười: "Nghĩ thế nào? Lên sân thượng chứ sao."
"Hả?!" Ninh Lạc kinh ngạc, miếng miến dẹt trên đũa 'soạt' một cái trượt lại vào nồi.
"Đùa thôi," Lộ Đình Châu cong khóe miệng, giọng nhàn nhạt, "đương nhiên là kiện tụng, trả nợ, còn phải nuôi sống bản thân. Lúc đó chuyện vui nhất chính là tích cóp tiền, đủ rồi thì đi ăn lẩu một lần với Nhiếp Văn Đào."
Anh không nói tích góp một lần mất bao lâu, Ninh Lạc đại khái cũng có thể tưởng tượng được, miến dẹt trong bát đều không thơm nữa.
Giọng điệu bình tĩnh của Lộ Đình Châu như mang theo móc câu, từng chút một khoan vào tim cậu, khiến cả trái tim chua xót căng trướng hệt bị sợi miến dẹt thắt nút kéo chặt, ngột ngạt không thở nổi.
Cậu gắp một đũa lớn thánh phẩm lẩu khác của mình là quẩy, bản thân không ăn miếng nào mà vớt hết vào bát Lộ Đình Châu: "Vậy bây giờ anh muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, ăn ngon thì ăn nhiều vào, sau này chúng ta ngày nào cũng đến!"
Lộ Đình Châu buồn cười: "Ngày nào cũng đến, cậu không sợ nóng trong người à?"
Ninh Lạc nắm chặt đũa, ánh mắt thẳng thắn và chân thành: "Vậy đến lúc nào cũng được, em chỉ muốn anh vui vẻ."
Giọng điệu thẳng thắn nồng nhiệt, thoải mái mổ xẻ tim gan, bày tỏ với anh: Em xót anh lắm.
Chỉ muốn anh vui vẻ.
Lộ Đình Châu đờ đẫn nhìn cậu.
Giây phút ấy, quán lẩu ồn ào như bức ảnh phim đen trắng phai màu nhanh chóng, muôn vàn tiếng reo hò đang nói cái gì anh đều không quan tâm.
Ý thức anh dường như bị đôi mắt chân thành của Ninh Lạc chi phối, đáy lòng dấy lên một cơn sóng thần chẳng ai hay biết.
Nửa ngày sau, khẽ cụp mắt cười: "Bây giờ đã rất vui rồi."
"Vậy thì vui hơn nữa!" Ninh Lạc vớt hết thịt trong nồi cho Lộ Đình Châu, cười như soda đá, mát lạnh ngọt ngào, "Nếm thử nhanh đi, tiết vịt ở đây cũng ngon lắm."
Cậu vốn là kiểu người ăn ngon sẽ vô cùng vui vẻ, tất nhiên cũng nghĩ Lộ Đình Châu sẽ giống thế.
Sau đó, má Ninh Lạc được dán lon coca lạnh, bề mặt đọng từng sợi hơi nước, giọt nước lăn xuống.
Cậu kêu nhẹ một tiếng, vội vàng đón lấy từ tay Lộ Đình Châu, phàn nàn: "Lạnh quá."
Ninh Lạc vừa nghe liền vội vàng dùng màn hình điện thoại làm gương soi. Đúng là vậy thật, vừa đỏ vừa sưng, hạt châu môi so với trước còn đỏ mọng căng bóng hơn, bị ớt hành hạ thảm thương.
"Thôi, coi như làm căng môi vậy, thẩm mỹ miễn phí." Ninh Lạc đặt điện thoại xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng coca làm lạnh.
Thực ra chỉ là dán vào lon lạnh hôn một cái, dùng tốc độ ánh sáng mở nắp rót cho mình một ly lớn.