Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

Chương 80-2: Vị thần quản lý trò đùa hạt nhài của Hy Lạp cổ đại (2)



Cho đến khi giọng Lộ Đình Châu vang lên: "Đến rồi."

Ninh Lạc đột ngột mở mắt: "Hả? Đến rồi?"

Cậu vừa nhìn, ấy vậy mà đã đến nhà mình: "Không phải nói đưa em đến ga tàu điện ngầm sao? Anh lái về nhà chẳng phải mất hai tiếng hả?"

"Không đến mức phóng đại thế."

Lộ Đình Châu xuống xe giúp cậu mở cửa.

Ninh Lạc ngáp một cái, khóe mắt ứa lệ, mệt gần chết vẫn không quên mô hình của mình: "Figure của em."

Lộ Đình Châu đưa hộp quà cho cậu, thấy cậu mệt mở không nổi mắt liền nhắc nhở: "Cầm cho chắc, rơi vỡ là không có nữa."

Một câu thành công khiến Ninh Lạc lập tức tỉnh táo, ôm chặt hộp quà màu vàng chanh trong tay: "Không phải chứ, là bản giới hạn ạ? Anh chắc có bản vẽ chứ?"

"Có" Lộ Đình Châu xoa đầu cậu, đuôi mày đều là ý cười, "lừa cậu đấy."

"... Đáng ghét."

"Được rồi, về nhà đi." Lộ Đình Châu tựa vào cửa xe, đứng dưới đèn đường nhìn cậu nói.

"Được, vậy em đi đây." Ninh Lạc đi hai bước.

Bước chân xoay một cái lại chạy về, bất ngờ ôm chặt Lộ Đình Châu, mạnh bạo đến nỗi hộp quà đâm đau cả hai người.

Lộ Đình Châu theo bản năng đón lấy cậu, hơi thất thần, cúi đầu nhìn người bổ nhào vào lòng mình.

Yết hầu trượt lăn, hỏi: "... Sao thế?"

Lần này Ninh Lạc thuần túy chỉ muốn ôm một cái, không có bất kỳ suy nghĩ đen tối nào, thậm chí còn hết sức trong sạch không đi sờ cơ bụng, mau chóng buông tay, ngước mắt nhìn Lộ Đình Châu nói: "Bé Lộ, ngày mai anh cũng sẽ siêu vui vẻ, đúng không?"

Khóe miệng Lộ Đình Châu hơi cứng, giọng điệu tăng lên tám độ: "Cậu gọi tôi là gì?"

"Bé Lộ" Ninh Lạc nghiêm túc, "Từ nay về sau, em chính là fan mẹ của anh, sức khỏe và niềm vui của anh là mong muốn lớn nhất của em, em muốn bảo vệ anh."

Lộ Đình Châu hít vào một hơi.

Văn tự quá khó hiểu, chỉ vài câu đã làm anh nhức đầu.

Anh đưa tay véo má Ninh Lạc kéo sang bên, híp mắt nói: "Không được gọi như vậy."

"Tại chao chậy?" Ninh Lạc bị véo má, hỏi ú ớ.

Lộ Đình Châu tăng lực trên tay, gằn từng chữ từng chữ: "Không có tại sao."

Kiểu gọi quỷ quái này còn khó chấp nhận hơn cả "Đát Kỷ nam" nữa.

Ninh Lạc giải cứu khuôn mặt mình ra, mang theo dấu ngón tay đỏ hồng, thở dài thâm trầm: "... Được rồi, không gọi thì không gọi."

Ánh mắt Lộ Đình Châu lạnh tanh: "..."

Giọng điệu tiếc nuối chết tiệt này là sao?

Lầu hai đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh hơn.

"Ninh Lạc, không lên thì tối nay ngủ ngoài đường!"

Lộ Đình Châu ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt Ninh Dương ở phòng ngủ lầu hai.

Anh khẽ cười, chào hỏi: "Chào sếp Ninh."

Vì phép lịch sự tối thiểu Ninh Dương cũng đáp lại một câu chào: "Chào ngài Lộ."

Ngay sau đó cúi đầu nhìn Ninh Lạc: "Ninh Lạc?"

Ninh Lạc hết nhìn người này lại nhìn người kia, mơ hồ có cảm giác như làm sai chuyện bị giáo viên chủ nhiệm bắt tận tay, thử dò hỏi vẫy vẫy tay với Lộ Đình Châu: "Vậy, em về nhà nhé?"

Lộ Đình Châu mỉm cười: "Ừm, vào đi."

Ninh Lạc nói: "Vậy anh về đến nhà nhớ nhắn tin cho em."

"Được."

Ninh Dương đứng trên cao lạnh lùng nhìn.

Còn dám nói chuyện trước mặt hắn? Thân mật trước mặt hắn?

Hoàn toàn không coi hắn ra gì!

Đợi Ninh Lạc vừa vào nhà liền hỏi: "Em tự nhiên ôm hắn làm gì?"

Ninh Lạc kể cho Ninh Dương chuyện lúc ăn cơm, sau cùng chốt lại: "Anh ấy xui xẻo thật, chuyện gì cũng gặp phải."

【 Mỗi phản diện đều định sẵn mang một quá khứ đẹp mạnh thảm. 】

Ninh Dương trầm mặc.

Lương tâm ít ỏi âm ỉ đau.

Trước đây mình chỉ biết Lộ Đình Châu mười mấy năm qua không dễ dàng gì mà không tìm hiểu sâu, không ngờ đối phương khổ như vậy.

Nghĩ đến đối phương khi còn chưa lớn bằng Ninh Lạc đã phải đối mặt với áp lực sinh tồn to lớn, đột nhiên nghĩ không biết vừa nãy sắc mặt mình quá tệ với anh không?

Thật đáng chết! Ninh Dương nửa đêm tỉnh dậy còn muốn tự tát mình một phát.

Hắn nghĩ ngẫm, thở dài, vỗ vỗ vai Ninh Lạc: "Vậy em tốt với hắn chút đi."

Thấy Ninh Lạc dạ vâng gật đầu, lại dặn dò thêm, "Nhớ kỹ, đừng tốt quá, chúng ta giữ cái độ trung dung."

Ninh Lạc đang gật đầu thì dừng lại: "..."

Cậu nói: "Anh làm em nhớ đến một meme."

Ninh Dương: "Cái gì?"

Ninh Lạc nói: "Con rùa cõng tiệm cắt tóc."*

【 Đừng phát điên ở đây. 】

Ninh Dương muốn búng vào đầu cậu, xua tay bảo cậu đi chỗ khác.

Khi quay người xuống lầu rót nước nhìn cửa lớn một cái, thở dài.

Hắn thật đáng chết.

……

Lộ Đình Châu nhìn đèn lầu hai sáng lên mới ngồi lại vào xe, chậm rãi lái rời khỏi nhà họ Ninh.

Thực ra đối với anh, đoạn trải nghiệm đó đã không còn quan trọng nữa, anh có thể nói ra, chứng tỏ sớm đã không còn để tâm.

Nhưng có thể để đoạn trải nghiệm này phát huy chút nhiệt dư, vật tận kỳ dụng, kiếm chút điểm xót xa từ Ninh Lạc thì còn gì bằng.

... Dù sao cũng phải để đối phương xót xa mình chút ít chứ.

Hiệu quả thực tế vượt ngoài mức tưởng tượng.

Lộ Đình Châu thở ra một hơi, bây giờ trong đầu vẫn có thể hiện lên đôi mắt nhìn anh, đen trắng rõ ràng, thẳng thắn nồng nhiệt lại trong sáng, khiến anh nhìn một cái đã chìm đắm.

Điện thoại đặt trên ghế phụ reo lên, Lộ Đình Châu kết nối bluetooth, mở ra.

Giọng to có sức công phá của Phương Lộc Dã lập tức phá tan bầu không khí ngưng đọng lên men trong xe, gọi to: "Anh ơi, con Jon mà anh Nhiếp gửi về đánh nhau với Hoắc Lâm Sâm rồi!"

Jon là con mèo Garfield nhà Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu nghe thấy tiếng ồn ào bên kia liền đạp phanh, nhíu mày: "Em không ngăn lại?"

Phương Lộc Dã dừng khoảng chừng một giây, yếu ớt nói: "Vì con sữa nhà anh, cái con Garfield đó, với em... đánh nhau rồi."

"... Rất tốt," Lộ Đình Châu nắm chặt vô lăng, giọng lạnh lẽo, "bây giờ hai người các cậu dọn ra khỏi nhà tôi, lập tức, ngay lập tức."

Hoắc Lâm Sâm cách xa ống nghe vẫn hét to: "Tôi mới về nước, ra ngoài thì ở đâu?"

Lộ Đình Châu kiềm chế văn minh chửi người: "Liên quan gì tôi, cút."

Hai người: "..."

Phương Lộc Dã hậm hực cúp điện thoại.

-

Biệt thự nhà họ Ninh.

Ninh Lạc về nhà mới phát hiện ba mẹ Ninh gọi điện cho cậu, vì đã muộn nên nhắn tin qua hỏi.

【 Mẹ Ninh: Lạc Lạc, tối nay đi đâu vậy? 】

【 Otaku Lạc Mập: Đi ăn cơm với bạn, anh ấy còn tặng con quà nữa! 】

Nói xong không nhịn được khoe mô hình phiên bản chibi của mình, chụp rất nhiều ảnh.

【 Mẹ Ninh: Dễ thương quá! Bạn con tốt thật. 】

【 Ba Ninh: Không tệ không tệ, đẹp! Vậy con mời người ta ăn gì? 】

【 Otaku Lạc Mập: Ơ? Nhưng, là anh ấy mời con ăn mà. 】

【 Mẹ Ninh: Hả? Thằng bé này, sao vừa ăn vừa lấy thế? 】

【 Ba Ninh: Hừm hừm, điều này chứng tỏ đứa trẻ kia thích Tiểu Lạc nhà mình. 】

【 Ninh Dương:. 】

Ninh Lạc ngồi trên giường gãi gãi đầu, nghĩ thầm đúng nhỉ, sao cậu lại vừa ăn vừa lấy, lợi lộc đều để mình chiếm hết.

Sau khi nhận được tin nhắn Lộ Đình Châu về đến nhà, cậu vội vàng gửi qua một tin:

【 Otaku Lạc Mập: Lần sau em mời anh ăn cơm! Muốn ăn gì anh cứ chọn, coi như lời cảm ơn nhé. 】

Lần sau à.

Lộ Đình Châu đứng trong phòng sau trận đại chiến, thấy mấy chữ này tâm trạng phút chốc tốt lên, khóe miệng cong cong, trả tin nhắn Ninh Lạc.

Hoắc Lâm Sâm nhìn dáng vẻ xuân phong hóa vũ của anh mà rùng mình, càng lúc càng muốn biết người tên Ninh Lạc kia là người thế nào.

Khoan đã, đối phương gần đây chẳng phải đang tham gia chương trình gì sao? Hay là anh ta cũng đi góp vui?

Hoắc Lâm Sâm càng nghĩ càng thấy ý tưởng này khá khẩm.

Rồi bị Lộ Đình Châu liếc nhìn.

Anh lạnh lùng hỏi: "Dọn xong chưa?"

"... Chưa." Hoắc Lâm Sâm nhận mệnh tiếp tục múa may cây lau nhà.

Bên này, Ninh Lạc nói chuyện với Lộ Đình Châu xong, vinh dự thăng cấp anh thành bạn ăn của mình, vui vẻ bắt đầu theo thói quen lướt web trước khi ngủ, đắp một miếng mặt nạ lên mặt vừa cắn hạt dưa vừa lướt web.

"Sốc! Nữ sinh đại học 22 tuổi bốn năm trước hóa ra là thiếu nữ xuân sắc 18 tuổi."

"Người tuổi Thìn 24 tuổi sinh năm 2000, sau tháng 4 chính là bước ngoặt..."

"10 món đồ thần kỳ do thiên tài thiết kế nghĩ ra, mỗi thiết kế đều khiến người ta phải câm nín."

"Chấn động! Nam giới ngoài ý muốn mang thai, nhà khoa học nói nguyên nhân là do..."

Ngón tay Ninh Lạc lướt xuống, dừng lại ở tin cuối cùng, ngạc nhiên đến nỗi hạt dưa rơi khỏi miệng: "Giỡn mặt, đàn ông thực sự có thể mang thai hả? Các anh đã chinh phục vấn đề nan giải này từ khi nào vậy, sao tôi không biết?"

Sự tiến bộ của thế giới này, lại bỏ rơi cậu!

Ninh Lạc nhặt hạt dưa rơi trên giường, bỏ vào miệng cắn tí tách, ấn vào đường dẫn cuối cùng.

"Gần đây, biên tập viên nhận được bài đăng từ fan, nói rằng tình cờ gặp một nam giới trên tàu điện ngầm tự xưng mình mang thai nhưng không may bị sảy.

Nam giới thế mà có thể mang thai?

Biên tập viên không phải chuyên gia trong lĩnh vực này nhưng vẫn muốn phát biểu quan điểm của mình. Sau một hồi suy nghĩ lâu dài, biên tập viên phát hiện mình không biết trả lời thế nào. Như biên tập viên đã nói lúc đầu, biên tập viên không phải chuyên gia trong lĩnh vực này.

Nhưng chuyên gia cho rằng, nam giới mang thai thuần túy là chuyện vô căn cứ, không có bất kỳ cơ sở khoa học nào, hy vọng mọi người đừng tin."

Ninh Lạc thấy có bệnh: "Anh viết kiểu này, cấp trên thật sự không trừ lương à?!"

Hơn nữa tàu điện ngầm, nam giới mang thai gì đó...

Dây thần kinh nhạy cảm của Ninh Lạc bị động chạm.

Không phải chứ... lại lên hot search ư?

Cậu cẩn thận che mắt, tay phải từ từ lướt xuống, bức ảnh phía dưới dần dần hiện ra.

Ninh Lạc vừa thấy màu xanh bạc hà quen thuộc lập tức hít vào một hơi, 'soạt' một cái lướt ảnh lên.

Thật, sự, là, cậu!

【 AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!! 】

Các dân mạng bên dưới châm biếm vô tội vạ.

[ Ô Ninh Lạc, mấy ngày không gặp mang thai rồi à? ]

[ May là thoái lui kịp, suýt nữa phải mọc não rồi. ]

[ Tao biết ngay! Chuyện vô lý thế nhất định là do thằng nhóc này làm! ]

[ Lúc đó tao ở hiện trường, tao suýt cười chết hahahahahahahaha! Buồn cười nhất là có người chúc cậu ta sinh thuận một lứa 108 đứa. ]

[ @Lộ Đình Châu, anh bạn à, hai người không định trình diễn cho mọi người một màn văn học mẹ bầu xinh đẹp mang con thiên tài chạy trốn à? ]

Ninh Lạc nắm chặt điện thoại, quằn quại trên giường như con giòi.

-

Ninh Dương hưởng thụ ngâm mình trong bồn rượu vang ở phòng tắm, vừa định nằm xuống ngủ thì bên tai truyền đến từng đợt tiếng hét giết chóc.

【 Xem ta rút thanh đao dài 2000 mét, khí thế như cầu vồng, sát khí ngút trời, cuốn theo từng cơn gió tanh, một kiếm mở cổng trời, nơi ánh mắt chạm đến đều là màu máu! Một kiếm này mang theo thế trời long đất lở, mang sức mạnh hủy diệt tận gốc. Dưới bầu trời khói lửa mịt mù, kiếm của ta, thế không thể cản! Trời đất này rốt cuộc sẽ một màu máu! 】

Ninh Dương sợ hãi lao ra khỏi phòng ngủ, chạy về phía bếp sáng đèn, kinh ngạc hét lớn: "Ninh Lạc, em đang làm gì vậy?!"

Hiện trường giết người à!

Ninh Lạc thu thanh đao của mình về, quay đầu. Ánh đèn khiến nửa mặt cậu chìm trong bóng tối, chập chờn.

"Anh." Cậu u ám gọi.

Ninh Dương run giọng đáp: "A-anh anh a-anh đây, em bình tĩnh chút!"

Ninh Lạc chầm chậm nặn ra nụ cười tái nhợt: "Vừa cắt dưa hấu xong, ăn không?"

Ninh Dương nhìn nước dưa hấu màu đỏ máu từ từ nằm xuống trên thớt: "..."

Hắn nghiến răng: "Không, ăn!"

"Ninh Lạc, em không ngủ thì cút ra ngoài!!"

"Được ạ" Hai ngón tay Ninh Lạc bắt chéo thành trái tim bắn cho hắn, "cậu cả ngủ ngon, mơ đẹp nha."

Ninh Dương: "..."

Anh thật sự cảm ơn bay, người tốt trời đánh!

Mãi cho đến ba ngày sau khi tập tiếp theo phát sóng, Ninh Lạc vẫn bị treo trên hot search để chế giễu.

Dẫn đến tất cả mọi người vào đều liếc nhìn bụng cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ninh Lạc nghiến răng: "Các người dám liếc nhìn thêm lần nữa thử xem?"

Hướng Bốc Ngôn tặc lưỡi cảm thán: "Có người bị phá vỡ phòng ngự rồi, tôi không nói là ai."

Ninh Lạc xắn tay áo định xông tới thì bị Lộ Đình Châu kéo lại: "Đừng cản em, em phải solo với cậu ta!"

Được thôi. Lộ Đình Châu buông tay.

Hướng Bốc Ngôn nhướng mày: "Đến đi. Tôi đã nói với cậu mình với anh trai luyện Muay Thái chửa?"

Ninh Lạc im lặng mất một giây, rồi lấy tay Lộ Đình Châu đã buông ra đặt lại lên tay mình, trách cứ anh: "Anh nói xem anh cản em làm gì! Ấy, sao anh vẫn còn nắm không buông?"

Lộ Đình Châu thuận nước đẩy thuyền: "Tôi chỉ là sợ cậu ta bị cậu đánh nhập viện."

Ninh Lạc rất hài lòng với phản ứng của anh: "Thôi vậy, anh nắm em chặt thế này, vậy em miễn cưỡng tha cho tên tóc hồng đó."

Lộ Đình Châu bóp bóp má cậu, ừm một tiếng: "Tiểu Lạc ngoan quá, biết không gây thêm phiền phức cho đoàn làm chương trình."

Ninh Lạc kiêu ngạo ngẩng đầu.

Mọi người: ???

Hai người bị gì vậy?!

Hướng Bốc Ngôn nghe mà ngứa răng, phì, không bao giờ quay chương trình với gay nữa!

Tiền Đa Đa ho một tiếng ngắt lời họ, tuyên bố: "Lần này chúng ta đi đảo nhỏ, lát nữa đi thuyền."

Mắt Ninh Lạc lập tức sáng lên.

【 Anh thật sự không lừa mình, nghỉ mát ở đảo thật! 】

Hướng Bốc Ngôn cũng vô cùng hưng phấn, nghỉ mát ở đảo!

Ngày tháng tốt đẹp của họ cuối cùng cũng đến rồi sao?

Tiền Đa Đa nghe vậy, liếc Ninh Lạc một cái. Ninh Dương lại nói với cậu thế à? Nghỉ mát ở đảo?

Ừm... nếu cứ khăng khăng nói thế, cũng không thành vấn đề gì.

Ninh Lạc hưng phấn huých huých Lộ Đình Châu: "Em mang siêu nhiều quần áo đi biển và kính râm, còn có đồ uống ướp lạnh và soda!"

Lộ Đình Châu không nỡ phá hỏng hứng thú của cậu: "Hy vọng cậu có thể dùng được."

Tiền Đa Đa cầm loa lớn: "Vậy tiếp theo, chúng ta giới thiệu vài thành viên mới tham gia và khách mời bí mật."

"Xin mời người đầu tiên, Hàn Nguyệt Vấn, hãy vỗ tay chào đón!"

Ninh Lạc vỗ tay theo, nhìn chị đẹp mặc áo sườn xám đi đến từ xa, đột nhiên 'ơ' lên.

【 À, người này mình biết! 】

Mi mắt Tiền Đa Đa giật một cái.

Cậu biết? Cậu thế mà lại biết?!

Sao cậu không nói sớm aaaaaaa!

【 Đây không phải là chị phú bà đã li dị tám đời chồng, thừa kế tài sản của tám đời chồng hả. 】

【 Thời trang bát sát? Hay là bát ly thế gia ? 】*

【 Xì, nghe đâu đời chồng tiếp theo của cô ấy cuỗm sạch tiền rồi đuổi cô ra ngủ cầu vượt. 】

Hàn Nguyệt Vấn suýt bị trẹo chân trên đường sỏi, mắt lóe hung quang.

Ai? Ai dám động vào tiền của chị?!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com