Hàn Nguyệt Vấn chăm chú nhìn Ninh Lạc đang trắng sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Tên này đang nói chuyện sao?
Trời ơi, Bồ Tát hiển linh!
Chẳng lẽ đây chính là phước báo từ việc ăn chay niệm Phật và cúng dường Thần Tài hàng ngày?
Vậy, rốt cuộc là ai dám động vào tiền của cô!
Chỉ một giây sau, Hàn Nguyệt Vấn đã biết kẻ nào to gan dám mưu tính tài sản của mình.
Tiền Đa Đa đang giới thiệu vị khách mời tiếp theo: "Tiếp theo là diễn viên trẻ của chúng ta, Tả Đằng!"
【 Tuyệt, kẻ cuỗm tiền đã đến! 】
Hàn Nguyệt Vấn không thể tin vào tai mình nữa, cùng mọi người quay đầu nhìn về phía vị khách mời tiếp theo.
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, một người đàn ông cao gầy như chó greyhound bước ra từ một bên, vẻ ngoài lịch thiệp nhã nhặn, mỉm cười chào hỏi bắt tay mọi người: "Chào mọi người, tôi là Tả Đằng, cứ gọi tôi Tiểu Tả là được."
【 Không phải không gọi cậu là Tiểu Tả, mà là gọi cậu 'Vua Cuỗm Tiền' thì đáng giá hơn. 】
Tiền Đa Đa vật lộn một lúc rồi bình tĩnh lại.
Ồ, cả hai người đều ở đây, vậy thì tốt quá, đánh nhau đi, muốn sao cũng được.
Biển cả không phải đang ở ngay trước mặt à, nếu thực sự hết đường thì nhảy xuống luôn, một lần là xong.
Hì hì! Thích biển ghê, yêu biển ghê.
Vui thì ngắm, buồn thì nhảy.
Tốt nhất là ôm luôn Ninh Lạc nhảy cùng.
Khi bắt tay đến chỗ Lộ Đình Châu, Tả Đằng dừng lại lâu hơn, nụ cười càng thêm chân thành: "Thầy Lộ, em là fan của thầy."
Lộ Đình Châu chỉ bắt tay qua loa, giọng điệu ôn hòa nhưng xa cách: "Vinh hạnh của tôi."
Ninh Lạc chỉ nhìn thoáng đã thấy anh không có cảm tình gì với Tả Đằng, nụ cười cũng chỉ là tiêu chuẩn thông thường.
Đến lượt bắt tay Ninh Lạc, nụ cười của Tả Đằng nhạt đi đôi chút, nhưng Ninh Lạc lại rất phấn khích, nắm chặt tay.
【 Nắm cái nào, đây chính là bàn tay chiêu tài, thế mà có thể âm thầm cuỗm hết tiền của chị phú bà, số tiền lên đến hơn mười tỷ đấy, giỏi thật giỏi thật. 】
Ninh Lạc chợt nảy ra một ý: 【 Không biết bao giờ mình mới có thể cuỗm hết tiền của anh vào túi nhỉ? 】
Tiền Đa Đa: "..."
Tình anh em nhà họ Ninh các người đúng là tốt thật đấy, tự đào hố chôn nhau.
Hàn Nguyệt Vấn không cười nổi nữa, nhìn chằm chằm Tả Đằng đang bước tới chỗ mình.
Là gã sao?
Bạn trai nhỏ mới tìm của mình?
Chính gã lừa tiền của mình???
Ninh Lạc nhìn hai người họ đến gần nhau thân mật mà đấm ngực dậm chân, rống lên như khỉ đột.
【 Thảm quá, xin gửi tặng chị phú bà một bài hát thịnh hành hiện nay 'Không chịu được! 】
Tất cả mọi người sợ tái mặt: Aaaaa đừng mà!
【 Không chịu được thật sự không thể chịu được (Hey! Bên trái tám nhịp), tôi tính tới tính lui tính tới tính lui tính đến từ bỏ (Bạn bè bên phải high lên nào), lương tâm có hay không (Xoay người nhắm mắt nhảy tứ phía) hay của anh bị chó tha rồi hả, tôi hận anh hận anh hận anh hận đến quên↗tất cả↘! 】
Ninh Lạc kết thúc hoàn hảo bằng một nốt cao the thé như tiếng cá heo rồi chép miệng, vẫn chưa đã.
【 Mẹ nó, sao không có chương trình âm nhạc nào đến tìm mình nhỉ, mình thích hát thế kia mà. 】
Hai mắt Hàn Nguyệt Vấn trống rỗng, hồn bay phách lạc, người này từ thể xác đến tâm hồn đều trải qua một sự tẩy lễ hoàn hảo.
Đây chính là phước báo từ việc xa lánh tám chuyện của cô sao? Bây giờ thì hối hận rồi, hối hận vô cùng.
Tả Đằng thấy cô cứ nhìn mình mãi, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, quan tâm hỏi: "Sao thế, ở đây quá nóng à?"
Nói xong lấy ra ô mang theo bên mình, che một mảng bóng râm.
Hàn Nguyệt Văn khó khăn lắm mới tìm lại được lý trí, đôi mắt lại có tiêu điểm, tay vuốt vòng ngọc trên cổ tay, cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt: "Không sao."
Chỉ là cảm thấy con đường đời này, sao bước nào cô cũng đạp phải cứt.
Shit!
Người quay phim rõ ràng cũng biết tin đồn tình ái gần đây giữa Hàn Nguyệt Vấn và Tả Đằng, thế nên hướng ống kính lia thẳng hai người đang tương tác. Trong phòng phát sóng trực tiếp, màn hình đầy ắp những dòng bình luận "ngọt xỉu".
[ Tình yêu chị em muôn năm! ]
[ Lâu rồi không thấy chị Vấn Vấn, nhớ chị quá. ]
[ Một người ly hôn tám lần chỉ vì tài sản, một người bám đuôi phú bà làm chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, đúng là trời sinh một cặp. ]
[ Lầu trên, bớt ghen ăn tức ở đê. ]
Ninh Lạc nhìn hành động của Tả Đằng: 【 Ô, Vua Cuỗm cũng khá biết điều nhỉ. 】
Cậu bắt chước y chang, quay người che một mảng bóng râm cho Lộ Đình Châu, cười ngọt nị: "Anh ơi, anh có thấy nóng quá không? Em che nắng cho anh nè."
Lộ Đình Châu đánh giá mảng bóng râm bé tí tẹo mà cậu dùng hai tay che trước trán mình rồi kéo xuống, lạnh nhạt nói: "Đừng cái gì cũng học theo."
Tào Cẩn Lưu thấy vậy, nhảy nhót muốn thử, nhìn chằm chằm áo khoác của mình, suy nghĩ về diện tích che nắng sau khi cởi ra.
Chu Kiều hít một hơi, cảnh cáo: "Đừng cái gì cũng học theo!"
Hắn học theo, xoay người cũng cấp Lộ
Tào Cẩn Lưu đành tiếc nuối từ bỏ.
[ Hahaha tao cười chết, ba cặp cp đều có mạch não riêng. ]
[ Nếu thế thì cậu tóc hồng cô đơn quá, chỉ có cậu ấy và anh trai là độc thân. ]
[ Chỉ có anh em nhà họ Hướng là bị thương tổn thôi. ]
[ Hướng Bốc Ngôn: Đệt, ghét nhất mấy cặp đôi! ]
Hướng Bốc Ngôn cũng chậm rãi nhận ra vấn đề này.
Lạ thật, sao hắn ta cảm thấy trên người mình toát ra mùi của chó độc thân nhàn nhạt vậy?
Hắn ta rõ ràng không phải tham gia chương trình hẹn hò mà!
Tiền Đa Đa nói: "Được rồi, mọi người đã tập hợp đầy đủ, chúng ta lên tàu thôi!"
Ninh Lạc hỏi: "Không phải còn một vị khách mời bí ẩn à?"
Đúng vậy đúng vậy. Mọi người gật đầu.
Các dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều ngóng trông.
Cặp đôi Hàn Nguyệt Vấn và Tả Đằng đã được công bố trước, nhưng vị khách mời bí ẩn thực sự chỉ có một ký hiệu X làm danh xưng.
Tiền Đa Đa giữ bí mật với họ: "Đã là khách mời bí ẩn thì đương nhiên không phải bây giờ mới gặp, lát nữa mọi người sẽ biết."
【 Định chơi trò dục cầm cố túng với anh à? Không sao, ai bảo anh cưng em làm gì, cho phép em dùng chút thủ đoạn nhỏ. 】
Hàn Nguyệt Vấn nổi hết da gà, thầm xoắn vặn một lúc, tự an ủi trong lòng.
Không sao, thần thánh trên trời có hàng ngàn hàng vạn, chắc chắn có vài vị hát không đúng điệu còn thích té dầu lung tung, nhỉ?
Mình không thể vì chuyện muỗi này mà bất kính với Thần Tài nhỏ, không nên chút nào!
Hàn Nguyệt Vấn thành công thuyết phục bản thân, thậm chí khi nhìn Ninh Lạc còn cảm thấy từ người đối phương toát ra một làn tiên khí nhàn nhạt như sắp hóa tiên bay lên trời.
Khi lên thuyền, Ninh Lạc vô tình chạm mắt với cô, rùng mình run lên.
【 Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thịt Đường Tăng vậy? Đáng sợ quá! 】
Hàn Nguyệt Vấn miễn cưỡng thu liễm lại ánh mắt.
Tả Đằng kế bên thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại, chắn tầm nhìn của cô về phía Ninh Lạc, sau đó nắm tay Hàn Nguyệt Vấn dịu dàng dặn dò: "Lên tàu từ từ thôi, cẩn thận lắc."
Thật sự rất chu đáo, đúng là bạn trai mẫu mực 24 hiếu. Thế này thì ai mà chẳng mê mẩn?*
Trước đây Hàn Nguyệt Vấn khá hài lòng với Tả Đằng, cũng đã có ý định tái hôn theo những gợi ý trực tiếp và gián tiếp từ đối phương.
Bây giờ... đưa vào khu vực chờ xem xét, cô phải quan sát kỹ đã.
Dám nảy sinh ý định lừa tiền cô, không thể tha thứ!
Các khách mời lần lượt lên tàu, con tàu dần khởi động, hướng về phía biển sâu.
Ninh Lạc đeo một cặp kính râm tạo vẻ ngầu lòi, đứng ở mũi tàu đón gió biển.
Gió biển thổi quần áo cậu bay phần phật.
Cậu chống hai tay vào lan can, gọi với Lộ Đình Châu: "Anh ơi, qua đây."
"Sao vậy?" Lộ Đình Châu nghe lời đi tới, đưa cho cậu một ly nước cam vắt tươi lấy từ trên tàu.
Ninh Lạc lắc đầu: "Không cần không cần, anh để xuống đã."
Thấy Lộ Đình Châu đặt xuống mới nói: "Rồi, ôm em đi."
Lộ Đình Châu sững người.
[ Ôm đi! Bé Lạc chủ động rồi anh còn do dự gì nữa. ]
[ Fan cp còn chờ gì nữa, chuẩn bị chụp màn hình! ]
[ Tao đại khái biết thằng nhóc Ninh Lạc này định làm gì rồi, cười trước hahahahahahahaha. ]
Lộ Đình Châu chỉ sững người một giây.
Sau đó rất tự nhiên vòng tay quanh eo ôm lấy Ninh Lạc, nhẹ nhàng kéo vào lòng.
"Thế này?"
Lộ Đình Châu ôm hơi chặt, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua lớp áo mỏng áp vào làn da. Ninh Lạc có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, trầm ổn và mạnh mẽ.
...Ừm, nhưng nhịp độ hơi nhanh thì phải?
Chết toi, nhịp tim của mình cũng nhanh lên rồi.
Hai trái tim đập dần trùng khớp nhịp điệu.
Cậu cựa mình một chút, tóc mai phớt qua mặt anh, bị anh vén ra sau. Ninh Lạc mềm giọng phàn nàn: "Đừng ôm chặt quá, em không cử động được."
Lộ Đình Châu 'ừm' một tiếng, nới lỏng xíu xiu.
Ninh Lạc bĩu môi, lười nói anh, đối mặt với biển cả dang rộng hai tay, dùng giọng lồng tiếng, nặng tình ngân nga: "Ôi, Jack!"
Lộ Đình Châu lập tức muốn buông tay.
Bị Ninh Lạc đoán trước, siết chặt hai tay anh ở eo mình, thúc giục: "Nhanh lên, đến lượt anh rồi!"
Lộ Đình Châu nhắm mắt lại, sám hối hai giây vì sự thiếu bình tĩnh của mình.
Nếu anh nghĩ kỹ hơn chút thì đã không ra nông nỗi bây giờ phải cùng Ninh Lạc làm trò hề.
"Nhanh lên, nói hay không?" Ninh Lạc quay đầu lại, dùng ánh mắt đe dọa anh.
Ông hoàng Lộ diễn kịch chưa bao giờ đau khổ thế này, mặt không cảm xúc, dưới sự thúc giục như đòi mạng của Ninh Lạc, hé môi, dùng giọng lồng tiếng phẳng lặng kéo dài âm thành một đường thẳng: "Ôi, Rose!"
Lộ Đình Châu ôm cậu, coi mình như người chết: "I jump."
[ Hahahahahahahaha tao biết ngay mà!! ]
[ Cười chết, Ninh Lạc đừng diễn nữa, mỗi lần tôi cũng làm thế này. ]
[ Có người đã viết chữ tuyệt vọng lên mặt, tôi không nói đó là ai. ]
[ Xin lỗi anh Lộ, nhưng thật sự rất buồn cười hhhh, tự anh chọn vợ thì tự chịu đi. ]
[ Biểu cảm của Lộ Đình Châu có lẽ đang suy ngẫm về cuộc đời. ]
[ Anh Lộ: Đừng ồn, tôi đang nướng thịt. ]
Ninh Lạc dang rộng hai tay, thâm tình cất giọng: "every night in my dreams.i seeyou, i feelyou."
Hát được hai câu đã bị Lộ Đình Châu kẹp miệng thành vịt con mỏ bẹp.
Lộ Đình Châu: "Khỏi hát nhạc chủ đề, cảm ơn."
[ Quan Âm Bồ Tát! ]
[ Chỉ hai câu ngắn mà tôi nhận một vạn sát thương! ]
[ Có thể hát run rẩy như treo cổ, ai dám bảo không phải một loại tài năng. ]
Ninh Lạc bị kẹp miệng, bất mãn lầm bầm với Lộ Đình Châu vài tiếng biến thành chế độ rung, thổi đầy mặt anh.
Lộ Đình Châu: "..."
Anh buông tay ra.
Ninh Lạc thấy anh thực sự buông tay, lập tức quay người trả thù, hai móng vuốt nhắm thẳng mặt Lộ Đình Châu kẹp lại.
Lộ Đình Châu vội vàng tránh.
Hướng Bốc Ngôn đứng đằng xa nhìn hai người kia tình tứ mặc kệ xung quanh, phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng: "Tôi thực sự không phải đến quay show hẹn hò à?"
Tào Cẩn Lưu đang chọn nho: "Hả? Sao lại nghĩ vậy?"
Hướng Bốc Ngôn vừa định chỉ cho cậu ta xem hai người kia để cùng chửi rủa, lại thấy Tào Cẩn Lưu quay người nói với Chu Kiều: "Anh Kiều ơi, em bóc nho cho anh nè~"
Còn kèm theo giọng điệu ngọt ngào.
Hướng Bốc Ngôn siết chặt tay: Mệt mỏi quá! Thế giới chó má này, hủy diệt đi!
Khi tàu vừa cập bờ, Tiền Đa Đa giục các khách mời đang ăn uống tận hưởng cuộc sống trên tàu xuống.
Ninh Lạc nhìn hòn đảo hoang tàn trước mắt, từ đáy lòng dâng lên một chút chống đối: "Chúng ta nghỉ mát ở đây? Cái nơi chim không thèm ỉa này?"
Hàn Nguyệt Vấn hoàn toàn tán đồng.
Cô đang mang giày cao gót + mặc sườn xám đấy.
Đoàn làm chương trình các người làm người đi!
"Sao lại thế được" Tiền Đa Đa từ tốn nói.
Mắt Ninh Lạc sáng lên, nảy sinh chút hy vọng: "Vậy là——"
Tiền Đa Đa chỉ cây dừa đằng xa: "Chim đều ỉa trên đó."
Mọi người: ... Ai nói chuyện này với anh?!
Ninh Lạc cuồng nộ, đẩy Hướng Bốc Ngôn lên phía trước: "Cậu học Muay Thái mà, đánh anh ta đi!"
Tiền Đa Đa lúc này thể hiện hoàn hảo thế nào là tiểu nhân đắc chí, kiêu ngạo tột độ: "Chúc mừng mọi người đã mở khóa bản đồ tập ba của chúng ta. Tiếp theo mọi người sẽ đón nhận năm ngày bốn đêm sinh tồn trên đảo hoang, chúc mọi người sống sót thuận lợi, vui vẻ sống qua ngày!"
Ninh Lạc mở điện thoại: 【 Bây giờ tôi bắt đầu tìm kiếm cách thức vứt xác khoa học sau khi giết người! 】
Tiền Đa Đa: "..."
Từ xa vọng lại một tiếng huýt sáo vang dội.
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một chiếc thuyền buồm băng qua sóng tiến đến.
Còn có một người đàn ông đeo kính râm đứng ở mũi thuyền vẫy tay với họ.
Lộ Đình Châu nhìn người quen thuộc, mí mắt giật giật.
Hoắc Lâm Sâm vui vẻ một mình, tay làm thành hình loa hướng về phía họ hô: "Hello, chào buổi sáng cả nhà! Vị khách mời bí ẩn của các bạn đến rồi đây!"
【 Tốt cái gì mà tốt, chỉ mỗi anh là tốt thôi! 】
Ninh Lạc bực bội quay đầu.
Nhìn thấy anh đẹp trai đứng ở mũi thuyền tháo kính râm xuống, tóc mai bay trong gió, nụ cười hòa trong ánh nắng, phóng khoáng tự do.