Toàn Tông Môn Đều Là Não Yêu Đương, Chỉ Có Ta Thật Sự Điên

Chương 13: Treo bảng giá 50 vạn



"À đúng rồi, mấy ngày nữa ta phải xuống núi, đến lúc đó, nếu các trưởng lão không đáng tin, tiểu sư thúc, xin nhờ ngươi gánh vác, tuyệt đối đừng để nhị sư muội của ta bước chân vào bếp."

Lời Mặc Lân nói ra mang theo sự bi tráng, như thể ủy thác cả Bạch Đế Thành.

Tiểu sư thúc bị uỷ thác vô tội đặt đũa xuống, liếc nhìn ba đứa con nít đối diện, chỉ vào mình: "Ta, mười ba."

Sau đó duỗi ra cánh tay thon dài, lòng bàn tay hướng lên trên, tựa như đang giới thiệu, lần lượt xẹt qua ba người ngồi thành hàng trước mặt: "Cẩn Huyên, mười lăm. Nguyên Diệp, mười sáu. Yến Thanh, mười bảy."

Ba người đồng loạt dừng đũa, giương mắt vô tội nhìn về hai "trưởng bối" đối diện.

Lâm Độ hít một hơi thật sâu, giơ tay phải lên, dừng hình, anh da đen buông tay.jpg.

Trước ánh mắt đen trắng rõ ràng đầy chân thành của mặt tiểu sư thúc, Mặc Lân buông đùi gà trong tay xuống, ánh mắt cũng kiên định không kém.

"Mặc dù người còn nhỏ, thế nhưng theo bối phận người là tiểu sư thúc của bọn ta. Thật sự là bọn trẻ còn nhỏ không biết nấu cơm, hội trưởng lão thì bận rộn cày bừa vụ xuân, vơ vét tài nguyên tu luyện. Ai cũng mong chóng phi thăng, chẳng ai muốn trông trẻ, người nhẫn tâm để mầm non của Vô Thượng tông ta chịu đói sao?"

"Chẳng lẽ Vô Thượng tông chúng ta thiếu tiền đến vậy sao? Không thể thuê nổi một đầu bếp?"

Nghe vậy, ánh mắt Mặc Lân lập tức tràn ngập tang thương: "Ngươi phải biết, mỗi nội quy của tông môn, đều được đúc kết từ những bài học xương máu không muốn cho người khác biết."

"Trước đây, tông môn từng thuê một trù tu bị tông môn khác mua chuộc, tuy không dám làm hại mạng người, nhưng lại len lén hạ dược trước ngày chúng ta xuất môn lịch luyện. Bề ngoài thì không sao, nhưng chỉ cần vận linh lực, các đệ tử liền đánh rắm không ngừng."

Lâm Độ nhìn bữa cơm còn đang ăn dở trước mắt, chuyện xưa bi thảm này có chút nặng mùi.

Kiểu cạnh tranh không lành mạnh này khác gì việc đóng đinh vào yên xe đạp công cộng của nhau?

Tu chân giới các ngươi cũng chơi mưu hèn kế bẩn à?

"Đúng là bi thảm, nghe mà đau lòng, khiến người ta không cầm được nước mắt."

Lâm Độ nghe xong ăn mất cả ngon, chỉ ăn một chậu cơm liền ngừng.

"Yên tâm đi, chỉ là nấu cơm thôi mà, ta làm được."

Có những vị lão nhân hàng nghìn tuổi, sống nhàn hạ, mỗi ngày ngồi cạnh sông băng câu cá, có đứa trẻ mới mười ba, tuổi còn trẻ đã phải làm mẹ chăm ba con.

Là ai thì y không nói.

"Nhưng mà nhắc việc đến xuống núi, đám đệ tử mới các ngươi chắc còn chưa biết Định Cửu Thành trực thuộc Vô Thượng tông chúng ta trông như thế nào đúng không? Hôm nào ta dẫn các ngươi xuống núi xem."

Vô Thượng tông mặc dù đại đa số thời gian đều tự cung tự cấp, nhìn như nghèo đến độ ngày ngày đào đất kiếm ăn, nhưng thực tế cả cái Định Cửu Thành đều là địa bàn của Vô Thượng tông, tiền thuê mặt bằng các cửa hàng, phí qua đường, tất cả đều là thu nhập không tốn vốn.

Mà đảm bảo an ninh cho Định Cửu Thành chính là Quân Định phủ trực thuộc tông môn, từ trên xuống dưới, đều có thể tính là đệ tử ký danh của Vô Thượng tông, không bàn thiên phú, chỉ bàn năng lực, nhân tài đông đúc, công thương nghiệp làm chủ.

Lâm Độ trong lòng khẽ động.

Vậy thì một phần trong kế hoạch dường như có thể bắt đầu thực hiện được rồi.

Diêm dã áp chế không để y trúc cơ quá nhanh, những ngày qua y thường xuyên đọc sách, làm bút ký, học thuộc lòng sách, có nhiều không gian hoạt động và thời gian tự do.

Thế là, vào ngày này, trời trong gió mát, vạn vật hồi sinh, lại đến mùa mà lòng người xao xuyến xuân tình. Nên khai thư.

Lâm Độ xắn tay áo, cầm bút lông, múa bút thành văn, đặt bút ghi một cái tiêu đề lớn: 《 Sau khi bị mỹ nhân nhặt ven đường cưỡng ép》.

Rất tốt, rất câu view. Với kỹ năng lách biên như thế này, chắc chắn có thể bạo.

Sau ba ngày miệt mài không ngủ nghỉ, Lâm Độ nhìn cuốn sách dày cộp trước mặt, mỉm cười, không hổ là ta, máy gõ chữ của nhân gian, ba ngày ba vạn chữ, còn có ai!

Hôm nay là ngày Mặc Lân dẫn theo đám đệ tử mới xuống núi vào thành, y dụi dụi con mắt đỏ hoe, nhấc chân ra khỏi động phủ.

Diêm dã chạm mặt nhìn thấy Lâm Độ, bị màu xanh đen dưới mắt nhóc con dọa hết hồn: "Ngươi mấy ngày nay đi ăn trộm à? Làm sao càng ngày càng giống quỷ."

Lâm Độ uể oải: "À đúng đúng, đi trộm người, thì sao nào?"

Diêm Dã hừ một tiếng: "Vô Thượng tông có tổng cộng có mấy người không bế quan, ngươi trộm ai?"

"Đã bảo ngươi đừng đọc mấy thứ nhảm nhí cái gì mà tu chân giới dã sử lục với phong vân lục, nếu ngươi thật muốn nghe chuyện anh hùng thì cứ bưng ghế ra cửa tông hỏi mấy chân nhân, chẳng lẽ lại không rõ ràng hơn mấy cuốn sách tầm phào đó."

Mí mắt Lâm Độ giật giật, không ngờ Diêm dã lại còn biết y đến thư lâu chuyên tìm đủ loại dã sử (và cả Phong lưu dã sử ) của danh nhân tu chân giới xem.

"Hôm nay các ngươi xuống núi dạo chơi đúng không? Cầm ít tiền mà mua vài bộ quần áo, giày dép đẹp đi. Ngươi đang tuổi lớn, nhớ mua thêm vài món cỡ lớn hơn một chút."

Hắn vừa nói vừa lấy ra một túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn: "Trước đây không phải đã cho ngươi một cái nhẫn trữ vật sao? Trong đó không có nhiều tiền xâu, chỉ có một hộp linh tinh, còn cái này bên trong tất cả đều là linh thạch."

Lâm Độ sớm đã biết trong tu chân giới, ngoài lấy vật đổi vật, loại tiền tệ lưu thông chủ yếu chính là linh thạch. Do tự nhiên trùng hợp tạo thành trận pháp phong bế linh khí tự nhiên, từ đó hình thành mỏ linh thạch. Mỗi viên linh thạch đều sẽ được cắt gọt dựa trên lượng linh khí chứa đựng bên trong. Vì thời gian hình thành của mỗi viên linh thạch khác nhau, lượng linh khí hấp thụ và cất giữ trong quá trình đó cũng không giống nhau.

Linh thạch trong mỏ càng có niên đại lâu năm thì linh khí càng dồi dào. Vì vậy, linh thạch được chia thành ba phẩm bậc: thượng, trung và hạ. Mốc phân chia chủ yếu dựa trên thời gian hình thành, lấy trăm năm làm ranh giới.

Sau khi khai thác, các mỏ linh thạch sẽ được các trận pháp sư cao cấp tu phục, lại phong khoáng mấy trăm năm, liền lại có thể phục sinh, cũng coi như lấy mãi không hết.

Mà linh tinh bởi vì trải qua sự biến động của vỏ trái đất, được chôn sâu dưới lòng đất trải qua ngàn năm, tạo thành tinh thạch, ẩn chứa linh khí vô cùng phong phú, một linh tinh phải có giá trị trên một ngàn viên linh thạch cao cấp.

Lâm Độ cầm túi linh thạch nhìn lướt qua,có chút bất kính cảm khái, biết là sư phụ y giàu, không ngờ lại giàu đến mức này.

"Một vạn linh thạch thượng phẩm? Sư phụ, người nhiều tiền như vậy sao?"

Diêm Dã không thể nhìn nổi bộ dạng chưa từng va chạm xã hội của y: "Ta là trận pháp sư, luyện khí, kiến trúc đều cần ta. Tiền xuất trận của ta rất đắt, khi xưa ở liên minh trận pháp sư thế nhưng là treo bảng giá năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm."

"Biết rồi, biết rồi, biết ngươi năm mươi vạn." Lâm Độ xoa cằm, cảm thấy từ này có chút kỳ quái.

Khi y đạp phiến lá đến cửa tông, một đám con nít hào hứng đã đông đủ, đang vây quanh đại sư huynh hỏi đông hỏi tây.

Nghê Cẩn Huyên là người đầu tiên phát hiện Lâm Độ đến, liền vẫy tay từ xa: "Tiểu sư thúc!"

Người vừa đến một thân thanh y giẫm trên phi hành linh khí hình chiếc lá màu lục biếc, mái tóc đen nhánh được búi gọn sau đầu bằng một cây trâm gỗ, vài lọn tóc mái lưa thưa khẽ lay động trong gió, ánh nắng vàng phủ lên từng sợi một lớp kim quang nhàn nhạt.

Một khuôn mặt đặc biệt tinh xảo tuấn khí, làn da trắng lạnh dưới ánh mặt trời mỏng manh như giấy tuyên thành, càng nổi bật quầng thâm dưới mắt, hạ tam bạch giương mắt nhìn người, mang chút lạnh lùng mà hung ác, nhưng rất nhanh phân tán khi cười lên, vừa cất giọng càng là cà lơ phất phơ.

"Chờ lâu rồi, dạo này thức khuya đọc thoại bản, bữa nay ăn quán Lâm công tử ta bao hết."