Toàn Tông Môn Đều Là Não Yêu Đương, Chỉ Có Ta Thật Sự Điên

Chương 14: Người chết ba ngày cũng không trắng bằng ta



Định Cửu Thành, thành trì lớn nhất phía bắc Trung Châu, từ sơn môn của Vô Thượng tông đi xuống, băng qua hộ sơn đại ttrận với những tầng mây mù mịt, Mặc Lân dẫn bọn hắn xuyên qua một khu rừng rậm. Trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh biến đổi, khu rừng biến mất, họ đã đặt chân lên con phố lớn nhất trong thành.

Con đường lát đá vuông rộng rãi, hai là Quân Định phủ và những trạm dịch dành riêng để tiếp đãi khách quý hoặc để đệ tử Vô Thượng Tông lưu trú tạm thời. Tường viện cao vút, xám trắng trang nghiêm, mang theo vẻ nghiêm cẩn.

Càng đi về phía trước, dần dần có thể thấy các cửa hàng và sản vật đặc trưng của Vô Thượng tông.

Mặc Lân vừa đi vừa giới thiệu, các thủ vệ dọc đường đều chắp tay hành lễ, thỉnh thoảng cũng có người bước ra chào hỏi hắn.

"Sư thúc, mang các đệ tử mới ra ngoài chơi sao?"

"Đúng vậy."

Mặc Lân một mặt đáp lễ, một mặt quay lại giải thích với bọn họ: "Các ngươi là đệ tử thân truyền của Vô Thượng tông, người của Quân Định phủ nếu là cao tầng sẽ gọi các ngươi một tiếng sư thúc, nếu chỉ là công nhân bình thường thì sẽ gọi 'tiểu sư phó', không cần bối rối, cứ đáp lại là được."

Trong tu chân giới, cường giả vi tôn, là quy tắc bất thành văn, tân đệ tử của Vô Thượng tông, tương lai tất nhiên sẽ là hào kiệt một phương, hai chữ 'Vô Thượng', chính là đại biểu cho cường đại.

Nhóm người được Mặc Lân đưa đến khu chợ phía đông sầm uất và náo nhiệt rãI. Vẫn là con đường lát đá xanh rộng rãi, nhưng cảnh sắc hai bên đã thay đổi rõ rệt. Người qua lại tấp nập, ngựa xe như nước, thông suốt bốn phương tám hướng, các cửa hiệu san sát như vảy cá, kéo dài đến tận chân trời. Bảng ngọc biển vàng, cửa sổ chạm trổ, cửa  tinh sảo, xà nhà sơn vẽ, lan can đỏ thắm.

Nhân gian phồn hoa, chẳng qua chính là như thế.

Lâm Độ ngửa đầu, từ xa còn thấy một đàn diều giấy, rực rỡ sắc màu, bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, tô điểm cho nhau, tạo thành cảnh đẹp thú vị.

"Sao hả? Định Cửu Thành của chúng ta là nơi tốt, đúng không?" Mặc Lân thấy đám nhỏ như chim xổ lồng, trong mắt lấp lánh sự hứng khởi, trên mặt cũng nở nụ cười thoải mái.

Lâm Độ rũ mắt, mỉm cười: "Là một nơi tốt."

Không thể tốt hơn.

"Đằng kia là tiệm y phục lớn nhất Định Cửu Thành, vào xem không?"

Nghê Cẩn Huyên là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của đại sư huynh: "Đi!"

Vừa bước vào tiệm y phục, mắt Nghê Cẩn Huyên sáng lên, kéo Lâm Độ chạy thẳng đến một dãy quần áo: "Tiểu sư thúc, bộ này đẹp quá, cảm giác hợp với ngươi."

"Tiểu sư thúc, ngươi xem thử cái này ?"

Lâm Độ như một chú Shiba Ina bị kéo qua kéo lại, dưới sự cố ý buông thả của Mặc Lân, bị ép thử tới thử lui không ít quần áo.

"Quên chưa nói với các ngươi, đệ tử Vô Thượng tông có thể được giảm giá tại tất cả các cửa hàng trong thành, còn có thể ghi nợ, khoản này sẽ được trừ vào tiền thuê cửa hàng của bọn họ. Đến lúc đó cứ giao cho chưởng môn hoặc ta là được rồi."

"Hơn nữa mỗi đệ tử thân truyền đều được trợ cấp một vạn linh thạch hạ phẩm mỗi năm để chi tiêu trong thành. Đây cũng là một phần trong chế độ đãi ngộ hàng năm của tông môn. Tiểu sư thúc không cần lo lắng về chuyện tiền bạc."

Nụ cười của Mặc Lân đầy chân thành, khiến Lâm Độ cảm thấy ấm lòng.

"Ngươi không cần chiếu cố ta như vậy đâu, thực ra, ta cũng có chút tiền riêng."

Mặc Lân khẽ cười, lại nghĩ đến việc phải giữ thể diện tiểu sư thúc, liền nhẹ giọng nói: "Vẫn còn nhiều nơi cần tiêu tiền lắm, tiểu sư thúc cứ giữ lại đi."

Lâm Độ nhìn mấy bộ váy áo rườm rà kia, đến mặc thế nào cũng không biết, cảm thấy hơi đau đầu, may mà dọc đường đi cũng thấy  hôm nay đi ngang qua đây phát hiện cũng có một bộ phận nữ tu mặc hạc chàng dài rộng*, chỉ dùng quan thay vì các kiểu búi tóc tinh sảo. Giới tu chân phong cách phóng khoáng, chẳng quá bận tâm đến cách ăn mặc của người khác.

Dù có ăn vận khoa trương hơn nữa, giữa đám đông cũng chỉ nhận được một câu khen: '    Rực rỡ đấy.'

Lâm Độ rất thích thế giới như thế này - nơi ai cũng có thể là chính mình, giống như những thành phố tuyến đầu ở kiếp trước.

Một thế giới nơi trang phục và ăn mặc không bị định nghĩa.

Y chọn vài bộ y phục, thử một chút rồi ra hiệu đóng gói.

Nghê Cẩn Huyên và Mặc Lân nhìn cái đốnq quần áo mà một lời khó nói hết - đen, xám, xanh tro, xanh lam, chẳng có chút sắc màu tươi sáng nào. Ngay cả sư phụ mấy nghìn tuổi của nàng còn ăn mặc rực rỡ hơn.

"Tiểu sư thúc...... Thực ra năm nay ngươi mới mười ba tuổi thôi."

Lâm Độ hờ hững liếc hai người: " Ngươi nhìn cái mặt tái nhợt bệnh hoạn này của ta đi, còn trắng hơn cả người chết ba ngày. Nếu mặc đồ đỏ ra ngoài, không cần xõa tóc thì người ta cũng nghĩ ta là quỷ."

Một câu nói ra, ngay cả tiểu nhị đang gói đồ cũng bật cười, ngẩng đầu nhìn kỹ một lượt rồi cất tiếng đùa: "Khí chất của tiểu sư phụ hợp với màu nhạt, trông như người tuyết tinh sảo vậy."

Mua xong y phục, bọn họ chuyển sang chọn quan và trâm cài. Nghê Cẩn Huyên thấy Lâm Độ vẫn đứng yên không động đậy, định mở miệng hỏi, chẳng ngờ y lại quay đầu, mỉm cười nhìn nàng: "Cẩn Huyên, những thứ này ta đều không biết, chi bằng ngươi dạy ta, chúng dùng để làm gì?"

Y tỏ thái độ thản nhiên, ung dung tự tại, ngược lại khiến mấy người trước đó muốn nói rồi lại thôi cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Bọn họ đều biết Lâm Độ mồ côi cha mẹ, lớn lên nhờ cơm của trăm nhà. May mắn gặp đại tuyển tông môn mười năm một lần của Trung Châu, lúc vào môn phái chỉ có một bộ đạo bào xanh lục, hai tay trắng trơn, hẳn chưa từng thấy qua những thứ này.

Ai ngờ y lại có thể thoải mái xin chỉ dạy như vậy, khiến Mặc Lân - người lo lắng nếu mình chủ động giải thích sẽ làm tổn thương y - cũng phải cảm khái.

Nghê Cẩn Huyên lập tức cười nói: " Ta dạy ngươi nhé! Đây là kê, trâm, thoa, lược, lược bí......"

Nàng cầm một cây trâm vàng hình hồ điệp hồng ngọc, giơ lên trên tóc Lâm Độ ướm thử, nhất thời khó mà tưởng tượng được tiểu sư thúc khi chưng diện sẽ trông ra sao.

"Tiểu sư phụ thích cái này sao?" Lâm Độ hơi ngả người về sau, né tránh sắc hồng chết người kia, nắm lấy cổ tay đối phương đưa đến trên đầu nàng: "Nếu thích thì, tiểu nhị, làm phiền, gói lại, tính vào sổ của ta."

Y vừa nói vừa đưa lệnh bài đệ tử mà chưởng môn đích thân phát cho bọn họ sau khi nhập môn mấy ngày, trao cho tiểu nhị. cúi mắt mỉm cười. cho bọn đệ tử mấy ngày sau khi vào tông cho phục vụ, cụp mắt mỉm cười.

Lệnh bài của đệ tử Vô Thượng tông lấy tử kim vĩnh viễn không mục nát làm nền, bên trên khắc trận pháp khoá chặt khí tức và huyết mạch, đảm bảo không ai có thể giả mạo. Một mặt khắc phù hiệu Vô Thượng Tông, mặt kia ghi rõ bối phận tính danh đệ tử, kết hợp với kỹ thuật khảm khắc người ngoài không thể bắt chước. Ở Trung Châu, không ai không kính trọng lệnh bài này.

Tiểu nhị nhận lấy lệnh bài, lật sang mặt khắc tên, lập tức sững sờ.

Trên đó, nét chữ như rồng bay phượng múa, rõ ràng ghi: Đệ tử đời thứ chín mươi chín - Lâm Độ.

Tiểu nhị vốn luôn giữ nụ cười khéo léo cũng không nhịn được mà ngước mắt nhìn thêm một cái. Thiếu niên gầy gò trước mặt lười biếng liếc sang, hơi nhướng một bên mày, như thể đang hỏi: 'Sao vậy?'

Tiểu nhị biết rằng Vô Thượng Tông giờ đã thu nhận đến đời đệ tử thứ một trăm, nhưng không ngờ tiểu đệ tử trước mặt, chỉ mới cảnh giới Phượng Sơ cảnh đại viên mãn, lại cùng bối phận với đương kim chưởng môn. Nụ cười trên mặt hắn càng thêm chân thành.

Nghê Cẩn Huyên vốn định ngăn cản, nhưng không kịp nữa, xoắn tay, trăn trở suy nghĩ có nên tặng quà đáp lễ hay không.

Lâm Độ vừa nhìn đã thấu suy nghĩ của nàng, cười nói: "Hôm nay ngươi đã dạy ta cái này, cũng xem như nửa sư phụ của ta, Sau này, những vật này ta sẽ lại hỏi ngươi, cây trâm này coi như lễ bái sư, đừng nghĩ nhiều."

"Tiểu sư thúc không cần đối tốt với ta như vậy, chúng ta là đồng môn, nên giúp đỡ lẫn nhau." Nghê Cẩn Huyên mở to đôi mắt như nước trong veo nhìn lên người trước mặt.

Lâm Độ khẽ cười: "Ngươi cần phải hiểu rằng, một người có thật sự tốt với ngươi hay không, không thể dựa vào một cây trâm cài nho nhỏ, mà phải xem thường ngày họ đã làm gì cho ngươi mới đúng."

Trong nguyên tác, Ma Tôn chỉ tiện tay tặng Nghê Cẩn Huyên một cây trâm vàng đã khiến nàng lo đc lo mất, ngỡ rằng Ma Tôn khi dễ nàng cũng vì thích nàng.

Giáo dục trẻ nhỏ, đương nhiên phải thấm nhuần dần dần.

Lâm Độ thở dài trong lòng, con đường làm 'mẹ' còn dài và gian nan lắm.