Tôi Đâu Phải Nữ Phụ Độc Ác

Chương 9



Anh ta lau khóe môi, lập tức túm cổ áo Việt Tri Nhiên, hai người quấn lấy nhau đánh túi bụi.

Tiếng xương khớp va chạm, tiếng thở dồn dập và tiếng quần áo cọ xát lẫn vào nhau.

Cả hai vừa đẩy vừa kéo, từ đầu cầu thang đánh tới cuối hành lang.

Giữa cơn hỗn loạn, họ cùng lúc buông tay khỏi nhau, nhưng lại đồng thời giữ chặt lấy cánh tay tôi.

“Oanh Oanh, em chọn đi,” họ đồng thanh.

“Đi với ai?”

Tôi chẳng muốn đi với ai cả!

Hai người này có biết mình đang làm gì không?

Hai nam tranh một nữ cái kiểu kịch bản m.á.u chó này chẳng phải chỉ xảy ra với nữ chính thôi sao?!

Tôi chỉ là nữ phụ ác độc mà!

Nhưng giờ cả hai đều đỏ mắt như hai con bò điên, ép tôi buộc phải chọn.

Tôi vốn chẳng ưa Chu Cảnh Hành.

Dù vừa rồi anh ta đã cứu tôi thoát hiểm, nhưng… thì sao chứ?

Tôi quyết định chọn Việt Tri Nhiên người luôn bám theo tôi như cún con.

“Buông ra!”

Tôi cau mày hất tay Chu Cảnh Hành.

Sắc mặt anh ta lập tức u ám như gà trống thua trận, trông như bị tổn thương đến tận xương tủy.

Nhưng tôi chẳng quan tâm.

Tôi lên xe của Việt Tri Nhiên, không ngoảnh lại.

Việt Tri Nhiên vui đến mức tay chân luống cuống, lái xe mà cứ thỉnh thoảng lại liếc trộm tôi qua gương chiếu hậu.

Tôi thấy rõ tai cậu ta đỏ bừng, ngón tay cầm vô-lăng lúc siết chặt lúc lại buông lỏng.

Khung cảnh ngoài cửa xe trôi qua chậm chạp.

Rõ ràng là xe Maybach bản giới hạn, mà kim tốc độ cứ lẩn quẩn ở 20 km/h.

Ngồi trong xe, tôi còn thấy xe điện chạy thong thả vượt qua trước mắt.

Bực mình, tôi đá vào lưng ghế:

“Anh làm ăn kiểu gì vậy? Chạy nhanh lên, em muốn về nhà.”

Việt Tri Nhiên bặm môi, đạp mạnh chân ga, nhưng vẫn không quên liếc nhìn tôi vài lần, định nói rồi lại thôi.

Xe dừng trước khu căn hộ.

Tôi định mở cửa bước xuống thì nghe “cạch” một tiếng, khóa cửa đã bật chốt.

Dù tôi có kéo thế nào, cửa vẫn không nhúc nhích.

Việt Tri Nhiên tháo dây an toàn, một chân dài bước qua khoảng giữa hai ghế, chui thẳng xuống hàng ghế sau.

Cậu ta như một con ch.ó lớn, ngoan ngoãn quỳ rạp lên đùi tôi.

Tôi bực mình túm lấy tóc cậu:

“Làm gì đấy? Tránh ra!”

Cậu ngẩng đầu, giọng khẽ khàng như thì thầm:

“Tiểu thư… tiểu thư… Lúc nãy em chọn anh, anh vui lắm.”

“Mỗi lần em về nhà, anh lại phải đợi rất lâu mới gặp lại em… Em đừng về nhà được không? Đi với anh nhé?”

“Cho anh một cơ hội… chấp nhận anh… chọn anh thêm một lần nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ cần em chịu, anh sẽ làm tốt hơn bất cứ ai… khiến em dễ chịu hơn bất cứ ai…”

“Anh sẽ tìm đội kỹ thuật giỏi nhất thế giới, tìm cách để em có thể ở lại đây, miễn là em đi với anh…”

Việt Tri Nhiên cúi đầu, hôn lên đầu gối tôi, để lộ hoàn toàn sau gáy mảnh khảnh.

Tôi mất kiên nhẫn hỏi:

“Anh lấy gì để nghĩ rằng mình có thể giữ em bên cạnh?”

Cốt truyện sắp đi tới hồi kết, sự căm ghét của Tống Dụ với tôi mới là yếu tố quyết định để tôi hoàn thành nhiệm vụ.

Còn tình yêu mà Việt Tri Nhiên dâng lên tận tay… thì có đáng gì đâu.

“Nhưng… nhưng anh yêu em mà, tiểu thư,” Ngu Phóng nức nở,

“Từ lúc thấy em… anh đã yêu em rồi. Anh muốn ở riêng với em, muốn nghe em gọi tên anh… Như thế cũng không đủ để em nhìn anh thêm một lần sao?”

Tôi nhìn cậu ta đầy thương hại:

“Ngốc… Anh vẫn chưa biết mình nhận nhầm người à?”

“Người cầm m.á.u và cho anh uống nước là Sở Kiều.”

“Em chỉ vô tình hưởng ké ơn thôi.”

Sắc mặt Việt Tri Nhiên lập tức trắng bệch, ngồi thẳng dậy như thể không chấp nhận nổi sự thật này.

Tôi chẳng bận tâm sự thật tàn nhẫn đó sẽ khiến cậu ta tổn thương thế nào.

Dù sao tôi cũng là nữ phụ ác độc ích kỷ, kiêu ngạo, thờ ơ với người khác.

Không quan tâm đến tình cảm của ai, cũng chẳng buồn lợi dụng thứ tình cảm mong manh đó:

“Sao lại nhìn em như thế? Em xấu xa, ngang ngược cỡ nào… đây chẳng phải ngày đầu.”

“Tỉnh lại đi, muốn báo ân thì tìm nhầm người rồi, Sở Kiều mới là ân nhân của anh. Mở cửa xe ngay!”

Việt Tri Nhiên bật cười khổ, thì thầm như nói mớ:

“Vì sao… nhất định phải nói ra sự thật? Rõ ràng đó là sợi dây ràng buộc vững chắc nhất giữa anh và em mà…”

Cậu ta lặng lẽ rơi nước mắt:

“Hôm đó, khi tiểu thư xuất hiện trước mặt anh, anh đã nghĩ đó là món quà mà ông trời ban cho mình.

Trong cuộc sống tẻ nhạt của tôi, có một thiên sứ được phái xuống cho tôi.”

“Tiểu thư biết vì sao tôi chọn con hẻm đó không? Tất nhiên là vì anh biết ở đó có camera, nhà họ Việt có thể lần theo camera mà tìm thấy anh… Ngày anh được đưa về nhà, băng ghi hình từ camera ở con hẻm đã được đưa tận tay anh rồi.”

“Thì ra… không phải thiên sứ cứu anh… Tại sao lại không phải là thiên sứ chứ? Rõ ràng điều đó có thể trở thành sợi dây ràng buộc chân thật nhất, là cái cớ hoàn hảo nhất để anh bám lấy em.”

“Anh đã giả vờ không biết, tìm đến tiểu thư, Tiểu thư rõ ràng đồng ý rồi.”

Việt Tri Nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa tham lam vừa chuyên chú.

Tất cả tình cảm vốn bị giấu kín dưới lớp mặt nạ ngoan ngoãn, sợ đến cả việc nhìn tôi thêm một giây, nay lại cuộn trào dâng lên.

Chỉ cần hé lộ một chút thôi, cái cảm xúc to lớn và nặng nề ấy đã đủ khiến người khác rùng mình.

Cậu ta khẽ lặp lại:

“Tại sao chúng ta không thể cứ giả vờ như vậy mãi? Em rõ ràng đã chọn anh rồi mà?”

“Anh nhất định sẽ làm tốt hơn bất kỳ ai, vượt qua tất cả những người bên cạnh em…”

“Chọn anh đi… chọn anh…”

“Các người đều điên cả rồi! Tôi là nữ phụ ác độc mà!”

Tôi siết chặt chiếc đèn pin khẩn cấp của xe, nhân lúc cậu ta cúi xuống, dồn hết sức bình sinh nện vào gáy cậu.

“Bốp” một tiếng nặng nề.

Cơ thể Việt Tri Nhiên bỗng cứng đờ, giọt nước mắt trên hàng mi chưa kịp rơi xuống, cả người đã mềm oặt ngã xuống ghế.

Tim tôi đập dồn, run rẩy mò nút mở khóa ở bảng điều khiển.