Tôi Đâu Phải Nữ Phụ Độc Ác

Chương 7



Nói thì cứng, nhưng tim lại đập loạn.

Với đóa bạch liên hoa theo nguyên tác, tôi có cả nghìn cách chèn ép.

Nhưng trước một Sở Kiều khác hẳn kịch bản, chỉ im lặng dí tôi vào bàn, ánh mắt như muốn nuốt chửng, tôi thấy sống lưng lạnh toát, chỉ muốn bỏ chạy.

USB đã vào tay, tôi dồn sức đẩy cô ra, nhân lúc cô khẽ rên, lùi khỏi bàn:

“Người cô hôi hám quá! Tránh xa tôi ra!”

Nhưng chưa chạy được mấy bước, tôi vấp phải áo choàng dưới đất.

Hôm nay tôi mặc váy hai dây ngắn màu kem, chỉ vừa che tới đùi trên.

Ngã xuống, khuy áo choàng bằng đá lục bảo hằn mạnh vào trong đùi, đau đến mức tôi kêu to, nước mắt trào ra ngay.

【Tổng kết tình tiết: Độ cảm xúc của nam chính tăng 2%, đạt 99%, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.】

Sao Tống Dụ lại phản ứng?

Chưa kịp nghĩ, đèn trong phòng bật sáng.

Sở Kiều giả vờ ngạc nhiên:

“Ủa? USB của tôi đâu rồi? Mất rồi thì làm sao, roadshow sắp bắt đầu mà. Không có tài liệu, tôi chẳng phải sẽ mất mặt sao? Làm sao đây? Hay là… bị ‘ai đó’ tiện tay cầm mất rồi?”

Tôi phủ nhận ngay:

“Không phải tôi!”

Chưa kịp thở, cổ áo tôi đã bị túm, cả người bị nhấc bổng rồi quăng trở lại góc phòng thoang thoảng mùi khói thuốc.

“Tiểu thư, hết cách rồi. Vừa nãy chỉ có cô ở đây thôi. Để tôi kiểm tra xem nhé.”

“Kiểm tra cái gì! Cô to gan quá đấy! Ai cho cô động vào tôi!”

Tôi bị ép lên bàn, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể dọa:

“Đừng tưởng tôi không biết cô muốn gì, định vu khống tôi à? Đúng là đồ hạ tiện lớn lên ở khu ổ chuột! Cảnh cáo cô, bây giờ thả tôi ra thì tôi bỏ qua, không thì… cô c.h.ế.t chắc với tôi!”

Tôi xác nhận lại vị trí giấu USB, chắc chắn Sở Kiều không điên mà mò vào đó, mới yên tâm phần nào:

“Đã nói là không lấy đồ của cô. Có giỏi thì tìm đi. Đồ rác rưởi, cho không tôi cũng không thèm! Không tìm được thì cô c.h.ế.t chắc… ê! Đừng chạm vào đó, nhột… nhột quá! Chị, chị ơi, tha cho tôi, đừng chạm vào đó, nhột quá…”

Sở Kiều bóp nhẹ vào eo tôi.

Đó là điểm chí mạng của tôi, ngay cả tôi tự chạm cũng không chịu nổi, giờ bị đầu ngón tay có vết chai của cô miết qua, cảm giác như luồng điện chạy khắp người.

Tôi theo phản xạ ôm cổ Sở Kiều, né tránh bàn tay đang làm loạn.

“Sao vậy? Không phải muốn tôi kiểm tra sao?”

Cô cười khẽ, hơi thở phả bên vành tai tôi, tay càng lấn sâu, sắp chạm dưới váy:

“Sao lại không tìm thấy? Hay là… cô giấu ở đây?”

Tôi không ngờ cô thật sự dám làm vậy.

Khi cảm giác tiến sát tới đùi trên, toàn thân tôi mất sạch sức lực.

Xấu hổ và tủi thân dâng lên, nghẹn cả cổ.

Nước mắt trào ra không kịp kìm, vai run lẩy bẩy, giọng cũng yếu hẳn:

“Tránh ra! Ghê tởm quá, đừng sờ tôi! Cô quá đáng lắm… Tại sao lại đối xử với tôi thế này…”

Sở Kiều dừng lại, nhìn tôi một lúc với vẻ khó hiểu, rồi hỏi bất ngờ:

“Làm chuyện xấu là cô, mắng người cũng là cô, khóc tội nghiệp cũng là cô. Cô lúc nào cũng dùng cách này để thu hút ánh mắt người khác, rồi đạt được thứ mình muốn sao? Luôn giống như bây giờ… khiến tôi không rời mắt được.”

Thấy cô chùng xuống, tôi lập tức vùng vẫy, đỏ mặt gào liên tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đê tiện! Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ! Cô chờ đấy, tôi không tha cho cô đâu!”

Sở Kiều chậm rãi đáp:

“Biết rồi, tiểu thư. Cô nhắc nhiều lần rồi. Tôi sẽ luôn chờ cô.”

Cô ta từ tốn chỉnh lại váy áo cho tôi, rồi nắm chặt cổ tay, kéo tôi tới căn phòng nhỏ phía sau hội trường roadshow, chỉ ngăn cách bằng tấm kính một chiều.

Nước mắt khiến tầm nhìn của tôi mờ như phủ sương, chẳng rõ nét mặt cô.

Chỉ cảm thấy ánh mắt cô dừng lại trên mặt tôi, mang một vẻ gì đó trầm nặng:

“Không phải muốn thấy tôi mất mặt sao? Tiểu thư cứ ở đây mà xem nhé. Xong tôi sẽ đưa cô về. Đừng chạy lung tung. Nếu xảy ra chuyện, thứ hạ đẳng như tôi cũng không cứu nổi cô đâu.”

Bên ngoài, khách đã bắt đầu tụ tập.

Những người đàn ông mặc vest đứng túm tụm, mắt liên tục hướng về cửa ra vào, như chờ ai quan trọng.

Chu Cảnh Hành cũng ở đó.

Căn phòng không cách âm, tôi nghe rõ tiếng họ xì xào:

“Không phải bảo cô ấy về rồi à? Sao vẫn chưa thấy? Sắp bắt đầu rồi.”

“Chắc bị chặn lại rồi. Chán thật, chỉ dựa vào cái danh ‘anh trai’, ngày nào cũng vênh váo. Thực ra được cô ấy làm nũng chắc sướng chết. Sinh ra ở vạch đích, tại sao không phải tôi?”

“Tôi làm được tốt hơn. Tôi sẵn sàng làm chó cho cô ấy, biến thành bất cứ thứ gì cô ấy muốn.”

“Lần trước còn cõng cô ấy khoe khoang. Đáng ghét chưa. Ngoan ngoãn cũng đáng yêu, chửi người cũng đáng yêu, trên đời sao lại có người hoàn hảo vậy?”

“Tôi sẵn sàng cho cô ấy ngồi lên vai.”

“Tôi còn muốn cô ấy ngồi lên mặt tôi…”

Còn chưa nói hết câu, Chu Cảnh Hành đã nhịn không nổi:

“Đừng dùng mấy tưởng tượng bẩn thỉu của các anh mà bôi bẩn cô ấy!”

Người kia không chịu yếu thế:

“Làm như cậu không có vậy!”

Chu Cảnh Hành giận dữ, xắn tay áo:

“Mẹ kiếp!”

Cảnh tượng loạn thành một mớ.

Mãi đến khi Sở Kiều bước lên sân khấu, cầm micro khẽ hắng giọng, đám đông ồn ào mới dần yên lại.

Chu Cảnh Hành nới cà vạt, khẽ gật đầu xin lỗi với nhà đầu tư bên cạnh:

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”

Anh liếc quanh, khi đi ngang tấm kính một chiều, ánh mắt lướt qua căn phòng tôi đang ngồi, như có như không.



Sự thật chứng minh, nữ chính thì không thể mất mặt.

Sở Kiều ung dung lấy từ túi quần ra một USB dự phòng, còn cố ý giơ lên cho tôi thấy.

Ngay sau đó, màn hình lớn phía sau sáng lên, hiện mấy chữ:

“Kỹ thuật neo vị diện và điều hòa quy tắc”

[Vị diện: thế giới]

“Cốt lõi của kỹ thuật này là thông qua việc nắm bắt chính xác d.a.o động quy tắc của các vị diện khác nhau, thiết lập tọa độ neo ổn định, rồi dùng thuật toán điều hòa các tham số xung đột giữa chúng.”

“Ví dụ như… hai bánh răng chạy ở tần suất khác nhau, hệ thống của chúng tôi sẽ giúp chúng tìm được điểm ăn khớp hoàn hảo vừa giữ đặc tính riêng, vừa phối hợp vận hành.”