Tôi Đâu Phải Nữ Phụ Độc Ác

Chương 8



Giọng Sở Kiều qua micro vang khắp hội trường, rõ ràng và trầm ổn:

“Hệ thống này có thể phân tích sâu và tái cấu trúc quy tắc vị diện, từ đó tạo ra một ‘vùng miễn trừ quy tắc’ độc nhất cho cá nhân. Nói đơn giản, nó sẽ dùng thuật toán phức tạp và điều phối năng lượng, khiến sự tồn tại của người dùng không còn bị coi là ‘ngoại lệ’ trong mắt quy tắc vị diện.”

“Nói cách khác, hệ thống sẽ tạo ra một trường neo hòa nhập sâu với quy tắc thế giới trong sách. Trong trường này, sức khống chế của quy tắc vị diện cao hơn sẽ bị giảm mạnh.”

“Hiện tại, hệ thống đang ở giai đoạn thử nghiệm sơ bộ, qua nhiều lần kiểm chứng, kết quả đạt kỳ vọng.”

Hội trường lập tức như nước sôi trào.

Một người ở hàng ghế đầu đột ngột bật dậy, ghế cọ xuống sàn ken két:

“Vậy tức là… nếu kỹ thuật hoàn thiện, Oanh Oanh có thể ở lại thế giới này?”

Bất ngờ bị gọi tên, tôi ngẩng đầu ngơ ngác.

“Thật sao? Nghĩa là… chúng ta không cần lo cô ấy đột nhiên c.h.ế.t nữa?”

“Không phải nói hôm nay Oanh Oanh sẽ đến sao? Cô ấy đâu?”

“Cho tôi gặp vợ tôi! Tôi muốn gặp vợ tôi!”

Ai là vợ mấy người hả!

Tôi suýt chửi ầm lên trong phòng.

Một lũ thất bại chỉ biết thèm khát người khác, lấy tư cách gì mà gọi tôi là vợ! Ghê tởm! Đồ rác rưởi!

Bầu không khí hội trường trở nên kỳ quái.

Ánh mắt mọi người loanh quanh rồi dừng ở phòng kính phía sau nơi tôi đang ở.

Cả đám đồng loạt đứng lên, ánh mắt nóng rực, từng bước tiến lại.

“Ở đây đúng không? Tôi như ngửi thấy mùi thơm của Oanh Oanh. Ngọt ngọt, mềm mềm, như đào mật.”

“Oanh Oanh l.i.ế.m chắc là vị đào? Lần trước cô ấy tát tôi một cái… à, cái tát đó thơm lắm, lòng bàn tay mịn, tôi đứng nghiêm chào ngay.”

“Vợ à, Oanh Oanh à, để ý bọn anh đi mà?”

Mấy người này điên hết rồi sao?!

Tôi trừng mắt, da gà nổi khắp người.

Nhìn đám đàn ông mặc vest mà lảo đảo tiến lại, cười một nụ cười kỳ dị, tôi tim đập loạn, tay chân lạnh ngắt.

Tôi bật dậy khỏi ghế, loạng choạng lao tới khóa cửa.

“Cạch!” – tiếng khóa cửa vang lên, nhưng không làm bọn họ nguội bớt, mà như ấn công tắc.

“Quả nhiên là ở đây!”

“Vợ ơi! Vợ!”

Tiếng gào càng cuồng loạn, có kẻ nửa người dán lên kính để nhìn vào, ánh mắt đầy ham muốn chiếm đoạt, trông đến rợn người.

Giữa đám đông xô đẩy, có người đã bắt đầu dùng thân thể húc mạnh vào cửa.

Cánh cửa kính vốn không chắc chắn lắc lư dữ dội, trên mặt kính đã xuất hiện vết nứt li ti.

Trong lúc hoảng loạn, một giọng điện tử vang lên trong đầu:

【Nhắc nhở tình tiết: Sở Kiều đã chuẩn bị kỹ càng. Cô hiểu rõ tính của tiểu thư, biết phải làm hai phương án. Chuẩn bị USB dự phòng hoặc diễn thuyết không cần bản thảo, với cô đều dễ như chơi. Tiểu thư không đạt được mục đích thì tức tối, định quậy phá, nhưng bị Chu Cảnh Hành kéo ra khỏi hội trường. “Cô có thể ngoan một chút sao?” Nhưng vì là tiểu thư ác độc, là vì cô chưa từng nghe lời ai, cũng chẳng nghĩ cho ai, cô chỉ làm theo ý mình. “Cô đúng là hết thuốc chữa rồi.” Chu Cảnh Hành lạnh lùng hất tay cô ra, đến nhìn cũng thấy chán ghét.】

Đúng lúc ấy, một đôi tay lớn từ phía sau vòng qua, bịt chặt miệng tôi.

Tôi bị ép ngửa đầu ra sau, và thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mái tóc đỏ chói mắt.

Chu Cảnh Hành đứng ở cạnh cửa ẩn, cười một nụ cười méo mó:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bắt được em rồi.”

Dù bình thường tôi chẳng bao giờ tử tế với anh ta, nhưng lúc này anh ta chính là cọng rơm cứu mạng của tôi.

Tôi vội xoay người, lao thẳng vào lòng anh, ôm cổ run rẩy:

“Chu Cảnh Hành! Anh… anh trai à, mau đưa em đi!”

Không ngờ tôi lại chủ động nhào vào như thế, ánh mắt ngạo ngược của anh ta khẽ nhướng.

Một tay anh ôm eo tôi, kéo tôi lùi ra ngoài.

Cánh cửa ẩn khép lại vừa kịp lúc cửa kính bị phá tung.

“Cô ấy đâu rồi?!”

“Vợ ơi, anh đến tìm em đây…”

Tiếng thở hổn hển, tiếng bước chân hỗn loạn lập tức tràn vào căn phòng nhỏ.

Chu Cảnh Hành kéo tôi rẽ vào cầu thang, hướng xuống dưới.

【Tổng kết tình tiết: Độ cảm xúc của nam chính tăng 0%, đạt 99%, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.】

Ghê tởm… thật sự ghê tởm!

Tôi chưa hoàn hồn, nước mắt vẫn lăn dài trên má.

Chu Cảnh Hành “tch” một tiếng, ánh mắt dữ dằn bị sống mày che khuất, từ trên nhìn xuống:

“Sao giống cái bình hoa đầy nước vậy, chạm vào là khóc à?”

Tôi ghét kiểu nói chuyện này của anh ta.

Vì vậy, ngay khi vừa thấy ánh sáng ngoài trời, tôi chẳng buồn quan tâm đến hệ thống hay kết quả kịch bản, mà cố kéo đôi chân mềm nhũn bỏ đi.

Anh ta lập tức túm tôi lại, gằn giọng:

“Em giỏi lắm, Tống Minh Oanh. Dùng anh xong là chạy?”

“Vừa nãy còn gọi tôi là anh trai, giọng ngọt ngào đáng thương thế, giờ quay ngoắt không nhận?”

“Anh đã làm gì khiến em mất vui hả?”

Mười ngón tay anh luồn vào tóc, bứt rứt vò mạnh.

Muốn cau mày, nhưng lại cố nặn ra một nụ cười, hạ giọng dỗ:

“Nhiều người khen anh đẹp trai, thích xem anh hát xem anh nhảy. Tiểu thư em không thích sao? Em có từng xem show debut của anh chưa?”

“Đừng sợ anh, cũng đừng ghét anh. Anh thật sự không biết mình sai ở đâu, nói cho anh biết được không?”

Tôi chống tay lên n.g.ự.c anh, ngăn không cho lại gần:

“Anh quan tâm em thích hay ghét anh làm gì? Anh đi mà lấy lòng Sở Kiều của anh đi, chẳng phải anh thích cô ta lắm sao? Sao cứ bám lấy em?”

Anh đột nhiên kích động:

“Nếu không phải chỉ khi nhắc đến Sở Kiều em mới nhìn anh thêm một lần, thì anh đâu cần nhắc cô ta mãi!”

Phía sau có người kéo mạnh tôi lại.

Trong cơn chao đảo, một luồng khí lạnh lẽo bao lấy, tôi ngã vào một vòng tay rắn chắc khác.

Chưa kịp định thần, bên tai đã vang lên tiếng nắm đ.ấ.m giáng thẳng vào da thịt.

Việt Tri Nhiên vung tay, cú đ.ấ.m rắn như thép trúng ngay mặt Chu Cảnh Hành.

Chu Cảnh Hành loạng choạng lùi nửa bước, ánh mắt dưới mái tóc đỏ lập tức bốc lên lửa giận.