Tôi Là Học Sinh Nghèo Trong Lớp Học Quý Tộc

Chương 3



Khi đó, Quý Ôn Kiều nở nụ cười lạnh lẽo, cúi người, đưa tay nâng cằm tôi lên:

 

“Cậu là lớp trưởng của chúng ta mà…”

 

Cô ta cố tình kéo dài giọng, từng chữ chậm rãi như có ẩn ý.

 

Tim tôi đập thình thịch như trống trận.

 

Trong đầu tôi lướt nhanh lại tất cả những chuyện đã xảy ra suốt nửa tháng từ khi chuyển trường đến giờ.

 

Tôi chưa từng đắc tội với Quý Ôn Kiều.

 

Mỗi lần cô ta khoe của, tôi đều đảm bảo mình tỏ ra thật ngưỡng mộ, còn khen ngợi vài câu cho có lệ.

 

Tối qua cô ta đưa tôi năm tệ, bài tập cũng đã làm xong đúng hẹn, không trễ nửa giây.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Bạn trai của cô ta — người được đồn là vị hôn phu — cũng học chung lớp tôi.

 

Tôi với cậu ta chưa từng tiếp xúc gì, câu duy nhất tôi từng nói là:

 

“Chào bạn Trình, bạn Quý nhờ mình gọi bạn, cô ấy đang đợi dưới lầu để cùng đi du thuyền.”

 

Thật sự không nghĩ ra mình đã làm gì sai.

 

Hai cô bạn thân của cô ta đang giữ chặt hai tay tôi, khiến tôi không thể cử động.

 

Tôi nghĩ…

 

Cùng lắm thì uống mấy ngụm nước bồn cầu, nói vài câu xin lỗi lấy lòng đại tiểu thư, chỉ cần cô ta bớt giận là được.

 

Chỉ cần… tôi vẫn có thể tiếp tục ở lại đây học.

 

Quý Ôn Kiều thì ung dung lấy điện thoại ra, móng tay đính đá gõ lách cách lên màn hình, phát ra âm thanh nghe rợn người.

 

Giọng cô ta vang lên rõ ràng ngay trên đỉnh đầu tôi:

 

“Lát nữa, nhớ cho kỹ — cái gì nên nói, cái gì không nên nói!”

 

Khi tôi còn đang hoang mang lo sợ, Quý Ôn Kiều đã bấm gọi một cuộc điện thoại.

 

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông trung niên:

 

“Kiều Kiều, có chuyện gì vậy?”

 

“Daddy~ Bài tập hôm qua là con tự làm đó, đến giờ ngón tay còn đau ê ẩm nè! Ba không tin thì cứ hỏi lớp trưởng tụi con đi. Con đang học ngày học đêm để thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại đấy!”

 

Nói xong, cô ta đưa điện thoại cho tôi.

 

Đồng thời lườm tôi một cái sắc lạnh.

 

Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.

 

“Cháu… chào chú ạ, cháu là Tống Dao, lớp trưởng ạ… Bài tập hôm qua đúng là bạn Quý… bạn ấy tự làm thật ạ.”

 

“Thật sao? Nó làm lúc nào?”

 

Đầu tôi lập tức xoay như chong chóng.

 

Hôm qua Quý Ôn Kiều ra biển chơi, chắc chắn trên đó không có ai làm chứng.

 

“Dạ… hôm qua tan học xong, bạn ấy nói muốn học hành nghiêm túc, nên đã ở lại trường để làm bài tập ạ.”

 

Lúc này, Quý Ôn Kiều mới hài lòng gật đầu:

 

“Nghe chưa Daddy~ Bài là con tự làm đó nha~”

 

“Haha, không hổ là con gái ba! Biết tập trung vào việc học rồi, từ tháng sau ba thưởng thêm cho con một trăm vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng!”

 

Quý Ôn Kiều hí hửng cúp máy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Coi như cậu biết điều. Tôi là con gái duy nhất của Tập đoàn Quý thị. Ba tôi chỉ có mình tôi, không có cái gọi là con rơi con rớt gì hết — nhà họ Quý này sớm muộn gì cũng là của tôi.”

 

“Sau này, ngày nào cậu cũng phải làm bài cho tôi. Yên tâm, tôi sẽ không để cậu thiệt đâu.”

 

“Nhưng nếu dám đắc tội với tôi… thì đừng trách hậu quả.”

 

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

 

Hai đứa bạn cô ta buông tay, Quý Ôn Kiều bước từng bước chậm rãi trên đôi giày cao gót, rời khỏi nhà vệ sinh đầy kiêu ngạo.

 

Đợi đến khi cô ta khuất hẳn, tôi mới dám cúi xuống nhặt lại cái ba lô, tim vẫn còn đập thình thịch chưa dừng.

 

Vì bị trì hoãn mất một lúc, khi tôi về đến nơi thì trời cũng đã nhá nhem tối.

 

Nghĩ đến mấy bài tập phải làm tối nay, tôi bước thật nhanh.

 

Nhưng vừa bước vào tòa chung cư cũ kỹ nơi mình thuê trọ, dưới tầng một — có hai bóng người đang đứng chờ từ bao giờ.

 

Tiếng nói lạnh lẽo đến rợn người vang lên:

 

“Mày trốn đi được một tháng rồi đấy… rốt cuộc cũng để tao tìm ra cái ổ mà mày đang chui rúc!”

 

Là giọng của ba tôi.

 

Hai chân tôi như đổ chì, nặng trĩu đến mức gần như không thể nhấc nổi.

 

Tất cả những ký ức bị ông ta đánh đập trong quá khứ bỗng chốc hiện lên rõ ràng trước mắt.

 

Ông ta lao tới, giật phăng chiếc ba lô trên vai tôi, rồi tát thẳng một cái như trời giáng vào mặt.

 

Tôi bị hất văng ra hơn hai mét.

 

Ba tôi giận dữ gào lên:

 

“Mày cũng giỏi thật đấy! Một mình lén chạy đi học tận nơi cách nhà cả trăm cây số!”

 

“Tao nuôi mày lớn từng này, cho ăn cho học, chẳng đưa được đồng nào về, lại còn dám bỏ nhà đi?”

 

“Tiền sính lễ tao nhận rồi, ba mươi tám vạn tám, chỉ chờ mày về làm lễ đính hôn!”

 

“Hôm nay, cái nhà này — mày muốn về cũng phải về, không muốn về cũng phải về!”

 

Tiết trời đầu thu oi bức, tôi thậm chí còn cảm nhận rõ từng giọt nước miếng ông ta phả thẳng vào mặt khi hét lên.

 

Lúc này, tôi mới sực để ý — bên cạnh khu chung cư có một chiếc xe van.

 

Cũ kỹ, tàn tạ, cửa kính bị che kín mít.

 

Ba tôi mất kiên nhẫn vung tay quát:

 

“Nhanh lên, kéo nó lên xe! Còn phải chạy một đoạn đường xa nữa!”

 

Từ trong xe van lao xuống mấy người.

 

Tôi nhìn rõ — đó là vài người họ hàng bên nhà tôi.

 

Rõ ràng nhà tôi cũng không đến mức nghèo rớt mồng tơi, thế nhưng ba tôi vẫn cực kỳ khó chịu với chuyện tôi đi học.

 

Nhất là sau khi em trai tôi trượt kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba năm ngoái, ông ấy đã vét sạch tiền nong, cắm đủ thứ tài sản để nhét thằng bé vào một trường tư — điều đó càng khiến ông quyết tâm ép tôi bỏ học.

 

Ở thành phố này, tôi chẳng có ai thân quen cả.

 

Người duy nhất tôi biết… chỉ là vài bạn học cùng lớp.

 

Nhìn thấy đám người kia ngày càng tiến lại gần, tôi lập tức rút điện thoại ra.

 

Đó là cái điện thoại Quý Ôn Kiều vứt cho tôi chiều nay — là mẫu máy mới cô ta đã xài qua.

 

Cô ta nói đó là “phần thưởng” vì tôi biết điều.