Tôi Là Học Sinh Nghèo Trong Lớp Học Quý Tộc

Chương 4



Điện thoại chạy mượt, không hề giật lag.

 

Tôi lập tức mở app WeChat, bấm vào group lớp.

 

Trong nhóm, cả đám đang chat cực kỳ rôm rả:

 

“Du thuyền chán chết, lần nào cũng mấy thứ đó, nhạt nhẽo.”

 

“Mau nhìn bộ sưu tập figure mới của tớ nè! Tốn hơn ba trăm vạn đấy. [Hình ảnh.jpg]”

 

“Nghe nói Sầm tiểu thư vừa được tăng tiền tiêu vặt, hay là mai bao sân chơi golf đi?”

 

“Thôi cưỡi ngựa đi, con chiến mã bé nhỏ của tớ mấy hôm không thấy chắc đang nhớ chủ dữ lắm~”

 

Giữa một rừng tin nhắn rôm rả, khoe khoang và vô lo ấy —

 

Tôi run rẩy gửi một tin nhắn thoại, giọng nghẹn ngào pha lẫn sợ hãi:

 

“Mình là Tống Dao… ba mình muốn ép mình bỏ học để về nhà đính hôn… điện thoại có định vị, xin các cậu… làm ơn đến cứu mình với!”

 

Chiếc xe van cũ nát lao vun vút trên đường cao tốc.

 

Tim tôi đập thình thịch như sắp nổ tung, mắt dán chặt vào hàng rào ven đường đang lùi lại vun vút phía ngoài cửa kính.

 

Một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong tôi.

 

Tôi mới chỉ quen mấy bạn học mới chưa đầy một tháng — làm sao đám thiếu gia tiểu thư con nhà giàu ấy lại để tâm đến chuyện của tôi chứ?

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng lúc đó… tôi thật sự chẳng biết cầu cứu ai khác.

 

Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là tôi có thể thi đại học.

 

Mà giờ nếu bỏ học — chẳng khác nào mọi nỗ lực trước giờ đều đổ sông đổ biển.

 

Chiếc xe van chở tôi dần rời xa phố xá sầm uất, tiến vào vùng ngoại ô vắng vẻ, hẻo lánh.

 

Tôi dán mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa xe, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: nếu nhảy khỏi xe lúc này, xác suất sống sót là bao nhiêu?

 

Ngay khoảnh khắc ấy —

 

Một chiếc siêu xe gầm rú lao vút qua bên cạnh xe van.

 

Âm thanh động cơ vang dội, tiếng nẹt pô rền vang như muốn xé toạc không khí. Hẳn là đã tháo giảm thanh.

 

Ba tôi giật mình suýt rớt cả tay lái, chỉ vào chiếc xe phía trước, hoảng hốt quát với chú Hai tôi:

 

“Lái cẩn thận vào! Xe kia là Lamborghini đấy! Cạ trúng một phát là cả nhà toi mạng chứ chẳng đùa!”

 

Lời còn chưa dứt —

 

Sau đó lại có thêm mấy chiếc xe nối đuôi nhau vượt qua mặt chúng tôi.

 

Toàn bộ đều là siêu xe lao đến với tốc độ kinh hoàng.

 

Ba tôi vừa lái xe vừa rít điếu thuốc, không nhịn được mà chửi đổng:

 

“Dựa vào đâu mấy đứa này lại giàu đến vậy? Còn tao thì mãi chẳng phất nổi!”

 

Thế nhưng ngay sau khi vượt mặt chiếc xe van của ba tôi, những chiếc siêu xe đó lại bất ngờ giảm tốc.

 

Từng chiếc một chắn ngang đầu xe van, dồn xe chúng tôi ép vào lề, sát vào khu vực trạm nghỉ gần nhất.

 

Phía sau, còn có hơn chục chiếc siêu xe khác nối đuôi nhau lần lượt cập bến.

 

Cửa xe mở ra.

 

Vô số gương mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trước mắt tôi.

 

Ba tôi biết rõ bọn nhà giàu không phải loại dễ động vào, trong lòng bắt đầu chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn cố giữ giọng cứng:

 

“Các người… các người định làm gì?”

 

Từ ghế phụ của chiếc Lamborghini, Sầm Minh bước xuống, mặt lạnh như tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô ấy vốn là người ngọt ngào, thân thiện, nhưng lúc này sắc mặt u ám đến mức như thể muốn g.i.ế.c người ngay giữa ban ngày.

 

Cô nghiến răng, giọng đầy phẫn nộ:

 

“Bọn tôi định làm gì à? Nếu không phải vì ông, thì giờ này Tống Dao đã bắt đầu làm bài tập cho tôi rồi!”

 

“Mẹ tôi vừa mới khen tôi ngoan được có một ngày… mà ông đã định lôi cô ấy đi luôn?”

 

Giọng ba tôi bắt đầu run:

 

“Nó là con gái tôi, tôi muốn đưa đi thì đưa, cần gì được các người cho phép?”

 

“Các người là ai chứ?”

 

Trình Thiên Dư đang tựa người vào chiếc Maybach, thong thả châm một điếu thuốc, nghe vậy liền lên tiếng:

 

“Tôi chỉ biết… tối qua tôi không giành được suất thuê viết bài, còn tối nay cuối cùng cũng tranh được rồi.”

 

“Dù trời có sập, thì cũng không ai được phép đưa lớp trưởng của bọn tôi đi!”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt cậu ta quét nhẹ lên bầu trời, khóe môi khẽ cong lên đầy chiều chuộng:

 

“Bạn gái tôi đến rồi.”

 

Tôi hoảng hốt nhìn lên bầu trời tối đen như mực.

 

Tiếng cánh quạt trực thăng xoay tít vang rền, từng luồng gió dữ dội tạt xuống khiến người ta không thể mở nổi mắt.

 

Chiếc máy bay hạ cánh gọn gàng xuống khoảng đất trống.

 

Quý Ôn Kiều bước xuống trong đôi giày cao gót tám phân, phía sau là ba vệ sĩ mặc đồ đen, khí thế ngút trời.

 

Cô ta quét mắt nhìn tôi từ trên xuống, không nói không rằng kéo tôi về đứng sau lưng mình.

 

Ánh mắt sắc như d.a.o lia qua lia lại trên người ba tôi.

 

Chú Hai tôi sợ đến mức gần như đứng không vững, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ba tôi thì thầm:

 

“Lão Tống… ông không nói là mình gây thù với lắm nhà giàu thế này đấy chứ?”

 

“Sớm biết ông gây ra chuyện lớn như vậy, có đánh c.h.ế.t tôi cũng không theo đi vụ này!”

 

Ba tôi vẫn cố gắng giữ chút thể diện cuối cùng:

 

“Tôi… tôi chỉ muốn đưa con gái tôi về nhà.”

 

“Cô… cô là cái thá gì mà đòi quản tôi?”

 

Bốp!

 

Một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào mặt ông ta.

 

Móng tay đính đá trên tay Quý Ôn Kiều cào ra vài vết m.á.u rõ rệt.

 

Giọng cô ta lạnh băng, rít qua kẽ răng:

 

“Tôi là cái thá gì à? Tôi là tổ tông nhà ông đấy!”

 

“Má nó, vất vả lắm mới có một đứa nhà quê chuyển tới, bà đây cuối cùng cũng có người để khoe của…”

 

“Vậy mà ông dám kéo cô ấy đi? Cô ấy mà đi rồi, tôi khoe giàu với ai chứ?!”

 

Trong lớp — thậm chí là cả trường — đều là con nhà giàu.

 

Bất kể lúc nào, mọi người cũng đang âm thầm so kè nhau.

 

Về chuyện khoe của, chẳng ai chịu thua ai. Ai cũng nuốt một cục tức trong lòng, tuyệt đối không muốn bị xem là kém cạnh.

 

Chỉ có tôi là kẻ khác biệt duy nhất.

 

Bất kể ai khoe đồ hiệu trước mặt tôi, tôi đều ngay lập tức tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, khen ngợi món đó lên tận mây xanh.

 

Như vậy, lòng hư vinh của họ được thỏa mãn hoàn toàn.