Tôi Là Học Sinh Nghèo Trong Lớp Học Quý Tộc

Chương 5



Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi…

 

Trong lớp hễ ai vừa sắm món đồ đắt tiền nào, người đầu tiên họ nghĩ tới để khoe — chính là tôi.

 



 

Lúc này, mấy vệ sĩ lao tới, vây lấy ba tôi mà đ.ấ.m đá túi bụi.

 

Quý Ôn Kiều kéo tôi — lúc này mắt đã hoe đỏ — lên trực thăng, nhẹ nhàng an ủi:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Biết trước cái xe van nát đó chạy chậm như vậy, tôi đã bảo tài xế lái ô tô đuổi theo rồi, đâu cần phải gọi trực thăng.”

 

“Chỉ vì chờ xin tuyến bay mà lỡ mất cả một tiếng — cuối cùng còn đến sau người khác.”

 

“Yên tâm đi, có bọn tôi ở đây, cậu cứ lo viết bài tập cho đàng hoàng. Còn lại, giao hết cho bọn tôi xử lý.”

 

Tôi dụi dụi đôi mắt đã mỏi nhừ, gật đầu thật mạnh.

 

Tối hôm đó, tôi vẫn trở về căn gác xép nhỏ bé của mình ở Thượng Hải.

 

Chăm chú hoàn thành năm bài tập được thuê, nét chữ gọn gàng, sạch sẽ, không sai một dòng.

 



 

Hôm sau, tôi đến trường từ rất sớm.

 

Tiết tự học buổi sáng, cả lớp vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi khi.

 

Tôi lấy hết can đảm, cúi đầu thật sâu trước tất cả mọi người:

 

“Cảm ơn mọi người… đã cho mình thêm một cơ hội được đi học tiếp.”

 

Cả lớp lập tức im bặt.

 

Nhiều bạn học liếc nhìn nhau đầy ẩn ý.

 

Tôi lui về chỗ ngồi, còn đang lúng túng không biết nên làm gì…

 

Thì bắt đầu có người lần lượt ném đồ vào thùng rác phía sau tôi.

 

Toàn là mấy chiếc túi hàng hiệu đã dùng qua.

 

Thậm chí có vài người còn lười không muốn đứng dậy, lấy thẳng quần áo cũ trong cặp ra ném về phía tôi.

 

Có cái bay thẳng vào mặt, úp cả lên đầu.

 

Tôi kéo xuống, trước mắt là logo thương hiệu to đùng chói lóa đến mức muốn mù mắt.

 

Dù là đồ cũ, cũng đều trị giá mấy nghìn tệ một món.

 

Tôi nhanh tay gấp gọn lại, xếp ngay ngắn vào cái bao tải dưới chân.

 

Sầm Minh lúc này mới từ tốn đẩy cửa bước vào.

 

Trên tay cũng cầm theo mấy chiếc túi xách cũ.

 

Quý Ôn Kiều hất cằm về phía sau ra hiệu:

 

“Cứ quăng đồ vào thùng rác đi, cô ta sẽ tự động nhặt.”

 

“Trong trường mình, có thùng rác nào mà cô ta chưa từng bới qua đâu?”

 

Mắt tôi sáng rực như sao, nhưng mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Tôi khẽ dịch người sang một bên…

 

Để lộ rõ cái thùng rác đang đầy căng phía sau.

 

Cuối cùng cũng gắng gượng qua được đến lúc tan học.

 

Tôi nhanh chóng mở bao tải ra, cẩn thận nhặt từng món đồ trong thùng rác bỏ vào.

 

Túi LV, túi Prada.

 

Quần áo Armani.

 

Nước hoa Gucci còn nguyên chưa bóc tem.

 

Và rất nhiều nhãn hiệu… tôi thậm chí còn chẳng biết gọi tên là gì.

 

Từng món từng món được xếp gọn ghẽ vào trong bao tải.

 

Chiến lợi phẩm hôm nay đúng là đầy ắp.

 

Tôi cố hết sức đeo chiếc bao lên lưng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa quay đầu lại —

 

Đã thấy Quý Ôn Kiều đang khoanh tay đứng nhìn, bên cạnh là hai cô bạn thân, cả ba người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.

 

Tôi cười gượng, định chào một câu cho bớt ngượng…

 

Cô ta đã mất kiên nhẫn quát lên:

 

“Lôi nó lên xe cho tao!”

 

Tôi hoảng hốt.

 

Túm chặt khung cửa lớp không chịu buông:

 

“Đại tiểu thư, xin tha cho mạng nhỏ này…”

 

“Có thể… đợi một chút rồi bắt tôi được không? Trong trường còn mấy cái thùng rác tôi chưa lục xong…”

 

Quý Ôn Kiều tròn mắt lườm ngược, cái lườm muốn lật cả trời.

 

Không buồn nghe tôi van xin, cô ta hất mặt ra hiệu, lệnh cho hai cô bạn nhét tôi cùng cái bao tải chiến lợi phẩm vào xe hơi.

 

Chỉ mất đúng năm phút —

 

Chiếc xe dừng lại trước khu dân cư bên bờ sông gần trường.

 

Khu nhà này, mỗi căn đều có giá khởi điểm hàng chục triệu tệ, là một trong những khu giàu có nổi tiếng nhất Thượng Hải.

 

Tôi siết chặt bao tải chiến lợi phẩm trong tay, không dám lơi lỏng, dè dặt hỏi:

 

“Quý tiểu thư, chúng ta… tới đây làm gì vậy ạ?”

 

Quý Ôn Kiều móc ra một chùm chìa khóa, ném cho tôi.

 

“Căn 702, từ giờ sẽ là nhà mới của cậu. Tối nay thu dọn đồ đạc, dọn sang đây càng sớm càng tốt.”

 

“Như vậy cậu khỏi phải chạy đi chạy lại mỗi ngày cho mệt, tiết kiệm được thời gian… thì có thể viết được nhiều bài tập hơn.”

 

“Hai chị em thân thiết của tôi hai ngày liền không giành được suất thuê làm bài tập, tối nay cậu làm bài cho cả hai cậu ấy luôn nhé.”

 

Trước đây, khu trọ tôi thuê cách trường tới hơn hai mươi cây số.

 

Dù trường quý tộc Thánh Nhân không bắt đám con nhà giàu học thêm buổi tối.

 

Nhưng tôi, sau khi tan học còn phải tranh thủ lục thùng rác, rồi đạp xe về, cũng đã gần tám giờ tối.

 

Tôi không thể viết bài quá cẩu thả.

 

Từng bài được tôi cẩn thận tính toán, làm chỉn chu. Khi bắt đầu chép lại bản sạch, đồng hồ đã chỉ gần mười một giờ.

 

Khi cả thành phố bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tôi mới loay hoay chép bài cho người khác.

 

Còn sáng sớm — để không đến lớp trễ, tôi phải dậy từ năm giờ.

 

Nếu có thể ở gần trường hơn, mỗi ngày tôi có thể nhận ít nhất mười đơn viết bài tập.

 

Nhưng…

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn căn hộ trước mắt với nội thất sang trọng, xa hoa, cắn môi quay sang nhìn Quý Ôn Kiều:

 

“Căn nhà này… đắt lắm. Tôi không thể để cậu tốn kém như vậy được…”

 

Cô ấy phẩy tay như không có gì:

 

“Không sao.”

 

“Cả cái tòa nhà này là của nhà tôi.”

 

Tôi đã chính thức dọn về nhà mới.

 

Không chỉ nhận đủ mười đơn bài tập mỗi ngày.

 

Ngay cả mấy việc lặt vặt trong lớp, tôi cũng vỗ n.g.ự.c nhận hết không sót một việc.

 

Giờ ra chơi, tôi chính là người chạy việc chuyên dụng của cả lớp:

 

“Lớp trưởng, lấy giúp tôi cái đơn hàng. Đây, boa một trăm tệ.”

 

“Lớp trưởng, quản gia nhà tôi vừa mang bữa trưa tới. Nhìn đống hải sản nhập khẩu là thấy ngán rồi, cậu cầm hết đi, ăn đi.”

 

“Tống Dao, tôi để quên đồ ở ký túc xá, chạy giúp tôi một chuyến nhé, phí chạy vặt là ba trăm tệ.”

 

“Lớp trưởng, lấy hộ tớ bình nước nhé, một trăm tệ tiền công.”