Tôi Là Học Sinh Nghèo Trong Lớp Học Quý Tộc

Chương 6



Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

 

Vừa vác bao tải, ôm theo mấy chục gói hàng mới nhận từ phòng gửi đồ bước vào lớp, chưa kịp nghỉ đã lại lao đi lấy nước.

 

Ngoài ra —

 

Toàn bộ đồ hiệu bọn họ không cần nữa đều ném sang cho tôi.

 

Tôi gom hết, rồi đăng lên mấy trang web bán đồ cũ để đổi lấy tiền.

 

Để dành cho học phí và sinh hoạt phí đại học sau này.

 

Ngày tháng cứ thế trôi đi, đều đều mà bận rộn.

 

Chỉ là… mỗi lần ra khỏi cổng trường, tôi luôn có cảm giác có ánh mắt ai đó đang dõi theo mình từ phía sau.

 

Một ánh nhìn đầy giận dữ, không hề che giấu.

 

Nhưng mỗi lần tôi quay đầu lại, giữa đám đông tấp nập… chẳng thể nào nhìn thấy ai.

 

Cho đến tháng thứ tư kể từ khi tôi chuyển trường.

 

Kỳ thi cuối kỳ lần đầu tiên vừa kết thúc.

 

Thành tích của tôi đã tiến bộ rõ rệt.

 

Cuối cùng cũng vừa đủ chạm đến ngưỡng cửa của Thanh Hoa – Bắc Đại.

 

Tan học, tôi cầm bảng điểm trên tay, lòng đầy phấn khởi chuẩn bị về nhà.

 

Ngay trước cổng trường, bỗng có một người phụ nữ từ đâu lao ra, ôm chặt lấy chân tôi, vừa gào vừa ăn vạ:

 

“Tốt lắm đấy Tống Dao! Bảo sao mày không chịu về nhà — thì ra là chạy đến trường quý tộc này để cặp với đại gia hả!”

 

“Mọi người mau đến xem đi! Con gái tôi bám lấy đại gia, ở biệt thự, rồi bỏ cả nhà không thèm ngó ngàng gì nữa!”

 

Tôi c.h.ế.t lặng.

 

Nhìn kỹ lại…

 

Người mặc chiếc áo khoác cũ kỹ sờn rách ấy…

 

Chính là mẹ tôi.

 

Giọng bà ta the thé, chói tai, khiến vô số học sinh quanh đó dừng lại xem.

 

Mọi người hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, bàn tán xì xào.

 

Thấy có khán giả, mẹ tôi càng làm tới, níu chặt ống quần tôi không buông:

 

“Con gái tôi từ nhỏ đã hám hư vinh, tiêu xài hoang phí.”

 

“Cả nhà vì nó mà mệt mỏi lo nghĩ.”

 

“Bây giờ thì sao? Chê nhà cho ít tiền, nó lại cam tâm tình nguyện đi làm tiểu tam, bốn tháng rồi không thèm về nhà.”

 

“Các cháu giúp tôi khuyên nó về đi.”

 

Nói đến đây, bà ta vừa khóc vừa gào, nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Đây vốn là chiêu quen thuộc của bà ta: khóc, la, dọa tự tử.

 

Khi còn nhỏ, tôi từng nhiều lần chứng kiến bà ta cãi vã với hàng xóm.

 

Lúc có lý thì bọt mép tung bay, nói năng hùng hồn.

 

Lúc vô lý thì ăn vạ, lăn ra đất, cố gắng bằng cách quậy phá mà giành lấy “chính nghĩa” cho bản thân.

 

Giờ đây, ánh mắt đảo liên tục, lộ rõ sự chột dạ.

 

Trước khi tôi bỏ nhà đi, mẹ từng gào vào mặt tôi đầy cuồng loạn:

 

“Con gái nhà người ta bằng tuổi mày thì đã đính hôn lấy sính lễ, hoặc đi làm gửi tiền về phụ gia đình rồi.”

 

“Còn mày dựa vào cái gì mà sống sung sướng như thế?”

 

“Ăn bám tiền nhà mà còn mơ mộng đòi học đại học? Đại học cũng là thứ mày có thể học à?”

 

Bà ta bị dìm trong vũng bùn cả đời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà khi quay đầu nhìn lại, trong nhà chỉ có tôi là địa vị thấp kém hơn cả bà ta, thế nên bà ta mới dồn hết sức, muốn giẫm tôi xuống sâu hơn nữa, để thỏa cái cảm giác bản thân ở trên cao.

 

Vở kịch vẫn tiếp diễn, trước cổng trường học sinh càng lúc càng đông.

 

Trong đám đông, có một nữ sinh ăn mặc thời thượng đột nhiên chỉ tay về phía tôi, kinh ngạc hô lên:

 

“Đó chẳng phải là Tống Dao lớp 12-1 sao?”

 

“Bài đăng về cô ấy trên diễn đàn trường vẫn đang ghim trên đầu trang đấy!”

 

Nói rồi, cô ấy lập tức lấy điện thoại ra, tìm bài viết đó.

 

Rồi giơ thẳng màn hình ra trước mặt mẹ tôi.

 

Mẹ tôi càng thêm phấn khích.

 

Trong thâm tâm, bà ta tin chắc chuyện tôi bị “bao nuôi” đã truyền khắp nơi.

 

Giọng bà ta mỗi lúc một the thé, càng nói càng hăng:

 

“Nó lấy tiền nhà nhiều như thế để trốn đi, vậy mà vẫn không thỏa mãn được cái tính ham hư vinh của mình.”

 

“Đấy, tin tức còn lan khắp cả trường rồi!”

 

“Hôm nay tôi nhất định phải lôi nó về, cho nó một trận dạy dỗ ra trò—”

 

Nhưng câu nói còn chưa kịp dứt… đã nghẹn cứng trong cổ họng.

 

Trên màn hình điện thoại rộng lớn, bài viết được ghim trên đầu diễn đàn… là một đoạn video.

 

Trong video, bóng dáng tôi hiện ra — lưng còng, dáng co ro.

 

Đó là hồi tôi mới nhập học.

 

Trên người tôi là bộ quần áo rách rưới.

 

Vai đeo một chiếc bao tải to tướng, đang cẩn thận lục lọi thùng rác trong sân trường.

 

Từng chai nước suối rỗng được tôi móc ra, vui vẻ đạp bẹp rồi nhét vào bao.

 

Ngay sau đó, một chiếc bánh mì cắn dở cùng hộp cơm bị bỏ lại rơi vào tay tôi.

 

Tôi lập tức sáng mắt như vừa tìm được kho báu.

 

Nhanh nhẹn lấy hộp cơm còn mới, rồi chẳng màng những ánh nhìn kỳ dị xung quanh, ngồi xổm ngay trước thùng rác, vừa ăn ngấu nghiến chiếc bánh mì, vừa mặc kệ hết thảy.

 

Ăn xong, tôi còn cẩn thận bỏ luôn hộp cơm vào bao tải.

 

Sau đó tiếp tục đi tới cái thùng rác tiếp theo.

 

Đoạn video đã được cắt ghép.

 

Tổng cộng, tôi đã lục mười bảy cái thùng rác.

 

Nhặt được hơn ba chục chai nước, cùng sáu phần cơm thừa chưa ăn hết.

 

Khi cái bao tải đã đầy ắp, tôi mới huýt sáo nho nhỏ, vừa đi vừa cười, bỏ mặc bao ánh mắt khinh miệt sau lưng.

 

Trong lòng chỉ nghĩ đến một điều:

 

Chỉ cần có thể tiếp tục học, tiếp tục thi đại học — thì tất cả ánh nhìn đó đều không đáng gì.

 

Video kết thúc.

 

Đám đông truyền ra tiếng cười nho nhỏ.

 

“Tiểu tam nào đây, mau ra nhận đi. Nghèo đến mức phải nhặt ve chai bán lấy tiền. Chắc ‘kim chủ’ của cô ta… là chạy xe giao đồ ăn quá!”

 

Mặt mẹ tôi lập tức biến sắc.

 

Cả gương mặt xám xịt, cứng đờ.

 

Trong đám đông chật kín, Quý Ôn Kiều thong thả bước tới.

 

Sau lưng, như thường lệ, vẫn là mấy vệ sĩ cao to đi theo.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Cô ta nhíu mày nhìn chằm chằm mẹ tôi, giọng lạnh buốt:

 

“Lại thêm một kẻ nữa à?”