Tôi Là Học Sinh Nghèo Trong Lớp Học Quý Tộc

Chương 7



Mẹ tôi hoảng hốt, lắp bắp:

 

“Tôi đến đón con gái tôi về… cô là cái thá gì mà dám—”

 

Bốp!

 

Một cái tát giáng thẳng xuống mặt.

 

Như thường lệ, bộ móng tay đính đá sắc nhọn để lại vài vết rạch đỏ hằn trên da.

 

“Bà hỏi tôi là cái thá gì?” Quý Ôn Kiều cười lạnh. “Tôi là bà nội của bà đấy!”

 

“Sắp đến lúc nộp phí học kỳ rồi. Bà mà dám đưa con gái đi, ai đứng ra làm chứng cho tôi để tôi còn mở miệng xin tiền từ nhà?”

 

“Hừ! Kéo bà ta đi!”

 

Mấy vệ sĩ lập tức xông lên.

 

Trong tiếng gào thét tuyệt vọng của mẹ tôi, bà ta bị trấn áp, lôi đi vứt thẳng ra một góc xa.

 

Cả người tôi sững lại, ngây ra, không biết nên làm gì.

 

Quý Ôn Kiều thì vẫn đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua người tôi.

 

Cổ tôi rụt lại, vô thức siết chặt chiếc bao tải, coi đó như chỗ dựa an toàn.

 

Quý Ôn Kiều nở nụ cười nham hiểm, đưa tay nâng cằm tôi lên:

 

“Lớp trưởng à, hôm nay thầy bảo phải nộp học phí kỳ sau, cậu có biết là bao nhiêu không?”

 

Tôi gật đầu lia lịa:

 

“Biết, biết chứ. Thầy nói phải nộp hai vạn tệ.”

 

Số tiền này thật sự quá lớn.

 

Còn đắt hơn cả mạng tôi.

 

Đúng là trường quý tộc — chỉ một khoản phí nhỏ cũng cao đến mức khó tin.

 

May mà nhà trường miễn cho tôi toàn bộ chi phí.

 

Hơn nữa, nhờ bán lại đồ hiệu cũ, tôi cũng đã tích góp được một khoản không nhỏ.

 

“Quỹ đen” trong tay coi như cũng khá dày.

 

Quý Ôn Kiều lập tức sầm mặt.

 

Xung quanh, mấy bạn cùng lớp cũng tụ tập lại, ghé sát đầu vào nhau thì thầm bàn bạc.

 

Có vẻ như thảo luận rất lâu, cuối cùng mới thống nhất con số.

 

Rồi cả đám đồng loạt gọi điện video về cho phụ huynh, tranh nhau nói:

 

“Ba ơi, học phí đúng là tăng rồi, không tin thì để lớp trưởng xác nhận, cậu ấy còn đang chuẩn bị thi Thanh Hoa – Bắc Đại đấy!”

 

“Mẹ, sao mẹ lại không tin? Để lớp trưởng gửi tin nhắn thoại cho mẹ nghe nhé!”

 

“Chị ơi, chị cả giống như mẹ vậy, cho em xin thêm ít tiền tiêu đi. Học phí lần này thật sự cao lắm…”

 

“…”

 

Quý Ôn Kiều đưa mắt ra hiệu cho tôi, ngón tay thon dài nhanh nhẹn giơ lên con số.

 

Ngay sau đó, vô số chiếc điện thoại dí sát vào mặt tôi.

 

Các cuộc gọi đều đang bật loa ngoài.

 

Tôi nuốt nước bọt đánh ực.

 

“Các bác, các cô chú, chị ơi… thầy giáo nói, học phí kỳ này… phải nộp…”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi lại ngẩng lên nhìn Quý Ôn Kiều xác nhận lần nữa.

 

Rồi cắn răng, nhắm mắt làm liều:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phải nộp… hai trăm vạn!”

 

Một khoản “phí vặt” nho nhỏ.

 

Thế mà cả lớp góp lại… đủ thành một “mục tiêu GDP” nho nhỏ.

 

Phong trào khoe giàu lại bước sang một vòng điên cuồng mới.

 

Chỉ có tôi, giữa nhịp sống hối hả của năm cuối cấp, phải đối mặt với ba kỳ thi thử liên tiếp.

 

Thành tích của tôi chẳng khác gì một con ốc sên, chậm chạp bò lên từng chút một.

 

Khoảng thời gian đó, số người trong lớp gọi tôi đi sai vặt cũng dần ít hẳn.

 

Bọn họ nhìn bóng dáng tôi cắm cúi làm bài, không khỏi cảm thán:

 

“Vẫn phải là lớp trưởng nhà mình, thi thử lần ba còn làm được 705 điểm. Thi Thanh Hoa – Bắc Đại chắc chắn không thành vấn đề.”

 

“Ai cũng im đi, đừng làm phiền hạt giống Thanh Hoa – Bắc Đại của lớp ta.”

 

“Bầu không khí thế này, tôi cũng muốn… mở sách ra học quá.”

 

Khoảng thời gian đó, ba mẹ tôi cũng không còn tới quấy rối.

 

Có lẽ nhà trường vì muốn giữ danh dự nên quản lý chặt hơn, hễ thấy ai lén lút quanh cổng trường là lập tức đuổi đi.

 

Cũng có thể là… Quý tiểu thư để chấm dứt tận gốc, đã phái vệ sĩ đến “làm gọn” nhà ba mẹ tôi.

 

Bây giờ, họ hàng nhìn thấy ba mẹ tôi đều né tránh, sợ bị vạ lây.

 

Sự yên bình ấy kéo dài… cho đến tận ngày tôi bước ra khỏi phòng thi đại học.

 

Khi hoàn thành xong môn cuối cùng, gánh nặng trong lòng tôi hoàn toàn trút bỏ.

 

Ngẩng đầu nhìn bầu trời tự do.

 

Trong xanh, trong trẻo — như chính tương lai tôi sắp chạm tới.

 

Mùa hè oi bức đã sang cuối tháng Sáu, điểm thi đại học được công bố.

 

Điểm số của tôi… bị hệ thống ẩn đi.

 

Ngày trở lại trường, tôi đứng trên bục giảng đường.

 

Trong lớp, một đám rich kid sắp bay sang đủ mọi nơi trên thế giới du học, không kìm được mà ríu rít bàn tán dưới khán đài:

 

“Lớp trưởng giỏi thật đấy, lúc mới chuyển trường điểm chỉ vừa đủ đậu vào trường 985, ai ngờ thi đại học lại đạt thành tích tốt thế này!”

 

“Tôi đã nói rồi mà, lớp trưởng thi Thanh Hoa – Bắc Đại thì dễ như ăn kẹo.”

 

“Không hổ là lớp trưởng của chúng ta. Nghe đâu bên lớp khác cũng chiêu mộ một ‘hạt giống Thanh Bắc’ với giá cao, cuối cùng lại chỉ thi được điểm thường thôi.”

 

“Haiz, tháng sau tôi phải sang Anh rồi, chẳng biết bao giờ mới gặp lại mọi người.”

 

“Tôi còn thảm hơn, bị gia đình đẩy sang Đức. Ba năm du học ở Đức sẽ là bảy năm khó khăn nhất trong năm năm tới của đời tôi. Vẫn là lớp trưởng sướng, được ở lại trong nước.”

 

Đây là lần đầu tiên… có ánh mắt ngưỡng mộ rơi xuống người tôi.

 

Nhưng tôi lại thích dáng vẻ khoe giàu của bọn họ hơn.

 

Rực rỡ, phóng túng, đầy sức sống.

 

Trong đám đông, Quý Ôn Kiều nhướng mày, mấp máy môi nói với tôi:

 

“Không tệ, điểm cũng khá. Cậu đủ tư cách vào tập đoàn Quý thị rồi. Tốt nghiệp đại học xong nhớ đến báo danh.”

 

Tôi cầm micro trong tay, cố lau đi những giọt nước mắt mãi không kìm được.

 

Rồi cúi thật sâu về phía dưới bục:

 

“Cảm ơn. Cảm ơn tất cả các bạn lớp 12-1.”

 

“Cảm ơn mọi người đã giúp tôi đi đến ngày hôm nay.”

 

Tiếng vỗ tay vang dậy cả hội trường.