Tạm thời chống chọi được cám dỗ, tôi quay lại công ty, tiếp tục chạy deadline đến bật khói, thực sự trải nghiệm cuộc sống “trâu ngựa chân chính” cắm đầu làm việc đến tận hơn mười giờ đêm mới xong để được tan ca.
Sáng hôm sau, dựa vào chút phản nghịch còn sót lại trong người, tôi mới đủ sức lồm cồm bò dậy.
Lần này tôi không đi muộn, vừa đúng giờ là quét vân tay chấm công.
Triệu Mẫn thấy tôi đến đúng giờ thì rõ ràng… rất thất vọng.
Không tìm được lỗi, hắn bèn cố bới móc, mặt lạnh như tiền nói:
“Người ta đều đến công ty sớm ít nhất mười phút, chỉ có cô là canh từng giây từng phút mới tới.”
“Nếu nhân viên khác noi theo cô, đều đến đúng giờ như cô, cô có chịu trách nhiệm nổi không?”
Má nó, đi làm đúng giờ cũng bị mắng là có tội chắc?
Lắm lời lắm tiếng, rõ ràng không có gì sai mà cũng bị quy tội.
Trong đầu tôi nghĩ vậy, và… miệng lại không có cái “nút tắt” nào cả lỡ lời bật lại luôn.
Đến khi nhận ra thì đã quá muộn, nói xong rồi!
Mặt Triệu Mẫn vặn vẹo vì tức giận, chỉ thẳng vào mặt tôi, gào lên:
“Thái độ không tôn trọng cấp trên, cảnh cáo cô lần nữa! Cô chỉ còn một cơ hội cuối cùng thôi đó!”
Tôi: …Lơ là mất cảnh giác rồi!!
Tôi âm thầm ghi một dấu đỏ to tướng trong lòng:
Chờ sếp quay lại, mấy món nợ cũ mới này mình sẽ tính hết một lượt!
Vừa tức, tôi vừa hùng hổ chạy sang chỗ chị nhân sự, muốn hỏi tin về vợ Triệu Mẫn, định tìm đòn phản công.
Chị nhân sự mờ mịt lắc đầu:
“Triệu Mẫn mới vô công ty, hồ sơ ghi đã kết hôn, nhưng người liên lạc khẩn cấp lại không phải vợ.”
Không moi được thông tin hữu ích, tôi đành tiếc nuối rút lui.
Vừa về đến bàn làm việc, nhìn thấy cả bàn tôi phủ kín tài liệu, tôi suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm công ty.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương hại vừa bất lực:
“Chỗ tài liệu đó… là do Giám đốc Triệu sắp xếp cho cậu.”
Trương Đình đi ngang qua, gương mặt đầy áy náy:
“Lạc Lạc à, mấy hôm nay vất vả cho cậu rồi… Hôm qua tớ giúp cậu một phần, bị Giám đốc Triệu biết, ảnh cảnh cáo tớ, nói nếu còn dám giúp cậu nữa thì sẽ trừ lương.”
Đồ trời đánh Triệu Mẫn!
Nói về cái khoản "kiếm chuyện gây sự", hắn mà nhận số hai, chắc không ai dám nhận số một.
Đống tài liệu này là gì?
Toàn bộ dữ liệu bán hàng từ khi công ty thành lập đến nay.
Hắn bắt tôi soát lại từng mục, rồi nhập vào hệ thống.
Hạn chót: Trước khi tan ca thứ Sáu.
Nói cách khác, muốn g.i.ế.c người cũng chẳng khác gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn chơi tôi?
Tôi cũng không hiền!
Tôi chọn vài tấm từ clip ôm ấp trong bãi xe của Triệu Mẫn và “bé trai nhân tình”, in ra thành mấy bức ảnh rõ nét.
Sau đó gọi dịch vụ giao hàng, dặn kỹ: “Chỉ đích danh giao tận tay Triệu Mẫn, bắt anh ta ký nhận.”
Lúc tôi đang cắm đầu làm việc, khóe mắt lại liếc thấy…Triệu Mẫn đi về phía quầy lễ tân.
Vị trí bàn tôi đúng tầm nhìn ra quầy lễ tân không thiếu drama nào cả.
Tôi nhìn thấy hắn bước tới, đứng trước mặt anh giao hàng.
Theo đúng chỉ thị của tôi, anh shipper yêu cầu anh ta mở ra kiểm tra tại chỗ.
Triệu Mẫn mở phong bì ra.
Và khi nhìn thấy những bức ảnh đó mặt hắn tái mét, không còn giọt máu.
Dù vậy, vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhét vội ảnh lại vào phong bì, làm như không có gì xảy ra.
Nhưng tôi thấy rõ chân hắn loạng choạng quay trở về văn phòng, cửa đóng sầm lại, rèm kéo kín mít.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một cái.
Cuối cùng cũng xả được cục tức trong lòng.
Triệu Mẫn trốn trong văn phòng một lúc lâu, mãi đến khi có người từ phòng ban khác đến gọi đi họp, hắn mới lụi cụi bước ra ngoài, mắt nhìn láo liên như thể đang sợ bị ám sát.
Ánh mắt hắn quét qua từng người, như thể ai cũng có thể là “thủ phạm hại đời hắn”.
Đến lượt tôi, hắn còn cố tình dừng lại hai giây, nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Tôi trừng mắt lườm lại không kiêng nể gì, khiến hắn nghẹn lời, mặt đầy "không thể tin nổi", rồi lảng đi nhìn người khác.
Tôi thì âm thầm vui mừng trong lòng:
Tốt! Xem ra hắn không nghi ngờ tôi!
Nhưng… niềm vui đến sớm thì nỗi buồn cũng theo sau.
Cuộc họp vừa kết thúc, hắn quay về văn phòng chưa được bao lâu, đã bắt đầu… rình mò.
Tôi nghe phong thanh hắn đang hỏi phòng nhân sự:
“Phòng camera ở đâu? Tôi để quên đồ trong thang máy, muốn xem lại băng ghi hình.”
Chết thật! Hắn bắt đầu điều tra!
Không chần chừ, tôi lập tức chạy trước hắn một bước đến phòng camera.
Tìm được chú Lưu “camera”, tôi ôm theo một đống đồ ăn vặt trẻ em yêu thích, còn dặn dò kỹ lưỡng.
Tôi đưa ảnh Triệu Mẫn ra, nghiêm túc nói:
“Chú ơi, lát nữa mà ông này đến hỏi xin xem camera, chú nhất định không cho xem, hắn chỉ bịa chuyện sân si thôi không phải chuyện của hắn đâu!”
Chú Lưu cười hề hề, nhận lấy đồ ăn vặt:
“Yên tâm yên tâm, nó mà tới, ngay cả cửa phòng này cũng đừng mong bước vào.”
Đấy! Đến lúc nguy cấp, mới thấy quan hệ tốt có giá trị thế nào.