Bình thường tôi rảnh quá không có gì làm, hay lượn lờ phòng bảo vệ, phòng camera, tám chuyện với mấy cô chú trung niên.
Mấy chuyện tình - thù - drama giữa các cô chú, đúng là vừa đẫm m.á.u vừa hóng đã đời, có lúc còn khiến tôi sốc văn hóa nặng luôn.
Chú Lưu – người giữ phòng camera – có một đứa cháu nội siêu mập, đặc biệt mê đồ ăn vặt.
Mỗi lần tôi ghé chơi đều xách theo bao nhiêu snack bánh trái do đồng nghiệp "thừa tiêu thụ", từ đó gây dựng nên một tình bạn liên thế hệ vững chắc.
Quả nhiên, chú Lưu đáng tin cậy không làm tôi thất vọng.
Tôi nhìn thấy Triệu Mẫn từ xa, mặt đen như đáy nồi, lông mày nhăn đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi, giận dữ quay về phòng.
Hứ! Muốn moi ra tôi? Cho anh ăn bánh được vẽ trên hình còn dễ hơn!
Sau một tuần tăng ca liên tục, toàn bộ tinh thần – khí lực – sức sống của tôi… đều tan thành mây khói.
Tinh thần thì uể oải, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.
Vì sao ư?
Vì tôi đã một mình hoàn thành cái đống “nhiệm vụ bất khả thi” mà Triệu Mẫn giao xuống.
Một mình tôi – đánh bại cả hệ thống.
Chiều thứ Sáu, ngay trước giờ tan ca, Triệu Mẫn đích thân đến kiểm tra thành quả, với tâm thế tìm lỗi để tiếp tục hành tôi.
Kết quả, tôi ngẩng cao đầu, tự tin trưng ra kết quả khiến hắn… tự tát vào mặt mình cũng không kịp.
Hắn soi tới soi lui không vạch ra nổi lỗi nào, cuối cùng đành ngậm ngùi buông một câu:
“Tiếp tục giữ vững phong độ.”
Xong xuôi.
Nhưng chưa hết!
Hắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc, còn đang định mở miệng giao thêm việc để chiếm luôn cuối tuần của tôi.
Tôi nhanh hơn một bước, giả vờ đau bụng chạy đi vệ sinh, chuồn êm!
Vừa về đến nhà, tôi… ngủ liền một mạch hơn 24 tiếng.
Trong lúc tôi đang ngủ say như chết, mẹ tôi gọi tới mấy lần.
Đến mức mẹ tưởng tôi xảy ra chuyện, suýt nữa gọi báo cảnh sát.
Mãi đến khi ngủ no nê, tỉnh dậy, tôi mới bắt máy.
Mẹ ban đầu định mắng, nhưng tôi đã nhanh hơn một bước, oà lên kể khổ, kể lể nguyên một tuần tôi làm trâu làm ngựa thế nào.
Nghe xong, mẹ tôi đau lòng không để đâu cho hết, rồi… cúp máy luôn.
Tôi: ???
“Ủa??? Cái cách phản ứng này… có gì đó sai sai!?”
Tôi gọi lại, thấy điện thoại mẹ bận máy.
Một lúc sau mẹ mới gọi lại, vừa mở miệng là nói ngay:
“Mẹ vừa đi hỏi chú con – người chuyên xem bát tự. Chú nói con đang gặp giai đoạn trồi sụt trong sự nghiệp, không thay đổi thì sẽ phá tài, thay đổi thì vận may sẽ tăng vọt.”
Tôi nghe xong mà lòng lạnh buốt như mùa đông không áo ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù ngoài miệng tôi luôn nói "không tin mấy thứ này", nhưng trong lòng vẫn có chút sợ.
Kiểu như… người ta cứ bảo không tin thần thánh gì cả, nhưng mà lỡ có ông Thần Tài nào xuất hiện thật thì kiểu gì cũng chắp tay đốt ba nén nhang, cầu phát tài phát lộc.
Cảm giác đó giống hệt lúc tôi lướt TikTok, thấy mấy clip kiểu:
“Bạn mà xem được video này, là vì vận mệnh đang thay đổi! Mau để lại bình luận: ‘Đón vận may!’”
Kết quả là… bàn tay không kiềm được, cứ thế cào chữ "Đón vận may" như bị điều khiển từ xa.
Còn đúng một tuần nữa là sếp trở lại.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy… một tuần đi làm sao mà dài lê thê đến vậy.
Sáng thứ Hai, tôi cố tình đến công ty sớm hơn 10 phút.
Đấy, nhìn đi!
Trâu ngựa là cứ thế mà bị thuần hóa!
Nhưng mà đúng là… chim dậy sớm thì có sâu ăn.
Ai mà ngờ, vừa đậu xe xong trong hầm để xe, tôi lại gặp được người “rất nên gặp”.
Vừa tắt máy xong, một chiếc xe khác trờ tới đỗ ngay trước đầu xe tôi.
Ngồi ở ghế phụ chính là Triệu Mẫn.
Lúc đó, lần đầu tiên trong đời tôi thấy… việc dán kính chống nhìn trộm thật là đáng đồng tiền bát gạo!
Người cầm lái là một quý cô khí chất, toát ra vẻ thanh lịch, dịu dàng.
Triệu Mẫn bước xuống xe, mặt mày dịu dàng như thể chưa từng hét vào mặt ai cả, còn ôn tồn dặn dò cô gái kia:
“Cẩn thận lái xe nhé, về đến nhà nhớ nhắn cho anh một tiếng.”
Còn gọi người ta là vợ.
Nghĩ đến cái video "hot" mà tôi chưa có chỗ tung ra, tôi chỉ muốn cảm thán:
Trời cao có mắt! Đúng là công lý sẽ luôn đến với kẻ có tâm!
Nhưng tôi vẫn chưa rõ mối quan hệ của hai vợ chồng họ thế nào.
Lỡ đâu bà vợ là “não yêu bất chấp”, tôi mà báo tin, chưa chắc bà ấy quay xe kịp, biết đâu còn quay lại cắn ngược tôi thì xong đời.
Thôi thì… cứ kết bạn đã, theo dõi vài hôm rồi tính tiếp.
Triệu Mẫn vào thang máy.
Cô vợ cũng chuẩn bị lái xe đi.
Tôi lái xe bám theo, chờ đúng góc, nhẹ nhàng tông nhẹ vào đuôi xe cô ấy.
Xe trầy chút sơn, nhưng đủ khiến cô ấy dừng lại.
Tôi lập tức xuống xe, thái độ vô cùng thành khẩn, xin lỗi rối rít, nói mình vội đi làm, sẵn sàng bồi thường, mong giải quyết riêng.
Kết quả là… trao đổi WeChat thành công!
Chỉ có điều… hơi tốn tiền xíu.
Không sao.
Ghi thêm một gạch to đùng vào sổ đen “nợ máu” với Triệu Mẫn.