Tôi Là Linh Vật May Mắn Của Công Ty

Chương 8





Vì bị kẹt lại trong bãi xe một chút, nên tôi lại chấm công đúng giờ sát nút.



Tôi cứ tưởng lần này Triệu Mẫn sẽ lại kiếm chuyện, nhưng không…



Ánh mắt hắn vượt thẳng qua tôi, nhìn về phía sau tôi biểu cảm đơ cứng trong một giây, giống như vừa thấy ma sống vậy.



Tôi quay đầu nhìn theo thì..



Ồ hô!!!



Với Triệu Mẫn thì đúng là thấy ma thật rồi!



“Tiểu tam nam” tìm tới công ty rồi.



Rõ ràng hai người chưa hề thống nhất được phương án ứng phó.



Cũng đúng thôi cho dù Triệu Mẫn có dán đầy can đảm từ đầu tới chân, thì khi còn chưa biết ai là người nắm được video "vạch trần", hắn cũng không dám ngang nhiên đưa tiểu tam vào công ty đâu.



Nhưng giờ thì muộn rồi.



Chị nhân sự dẫn cậu trai kia đến trước mặt Triệu Mẫn, nói rằng:



“Đây là nhân viên mới của phòng kinh doanh.”



Tôi thầm bái phục:



Quả nhiên là loại hành động nhanh hơn suy nghĩ.



Triệu Mẫn cười méo xệch, da mặt gần như co giật.



Hắn đành gọi tổ trưởng nhóm kinh doanh số 2, phân cậu trai kia về nhóm đó, ngoài mặt thì vẫn làm bộ công tư phân minh:



“Làm quen rồi nhờ cô hướng dẫn thêm cho bạn mới nhé.”



Mà cái tên tiểu tam nam kia thì…



Cứ sợ người ta không nhìn ra giữa hai người có gian tình vậy.



Ánh mắt nhìn Triệu Mẫn ướt át, đắm đuối như thể có thể kéo thành sợi tơ yêu đương từ khoảng cách ba mét.



Trời ơi, cái tình huống này…



Kích thích quá đi!



Cảm giác chỉ có mình biết bí mật, một mình ôm dưa ăn trong lòng, đúng là… chua chua cay cay, tê tê phê phê!



Nhưng tôi không ngờ, việc tiểu tam tới lại gián tiếp cứu tôi ra khỏi biển lửa.



Triệu Mẫn bị làm rối tung lên, không còn thời gian rảnh để làm khó tôi nữa.



Tuy nhiên…



Tôi đã đánh giá quá thấp độ nham hiểm của hai tên “cẩu nam nam” này.



Mới có nửa ngày trôi qua, hai người đã đạt thành “hiệp định” rồi.



Triệu Mẫn đã lấy lại phong độ.



Còn “tiểu tam nam” – à không, anh ta tên là Lý Tuấn Kiệt, thì cũng thôi không nhìn Triệu Mẫn bằng ánh mắt “tình chảy thành sợi” nữa.



Triệu Mẫn vừa hoàn hồn lại được, thì tôi lại trở thành đối tượng công kích.



Chiều nay có một khách hàng đến công ty xem sản phẩm.



Theo thông lệ, công việc của tôi cực kỳ đơn giản: chỉ cần đi cùng nhân viên kinh doanh, làm một bình hoa biết đi, đến lúc cần thì biết điều đưa sản phẩm ra, không cần dùng não.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vậy mà…



Mười phút trước khi khách tới, Triệu Mẫn đặt trước mặt tôi một tờ giấy A4 ghi vài cái địa chỉ.



Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mặt toàn dấu chấm hỏi.



Hắn rút ví, móc ra hơn chục tờ tiền đỏ, lạnh lùng ra lệnh:



“Tôi tự bỏ tiền mời cả phòng đi uống trà chiều.”



“Đây là mấy tiệm nổi tiếng trong khu, cô đi mua đi còn tiền thừa coi như phí chạy việc.”



Có rất nhiều cách để làm nhục người khác, và Triệu Mẫn thì cứ phải chọn cách mất sức nhất.



Ai nhìn vào cũng biết hắn đang cố tình làm khó tôi.



Tôi liếc sang đồng nghiệp bên phòng kinh doanh – người chuẩn bị tiếp khách cùng tôi –

chỉ một ánh mắt, chúng tôi đã ngầm hiểu nhau.



Muốn chơi? Vậy chơi luôn.



Một lần dứt điểm, hay bị hành cả đời, chọn cái nào không cần nói cũng rõ.



Trước đây, Triệu Mẫn chỉ nhắm vào tôi, nên tôi cắn răng chịu đựng, đợi sếp quay về rồi tính.



Nhưng giờ vì tư thù cá nhân mà dám làm ảnh hưởng tới cả team?



Không chịu nổi nữa.



Một người lãnh đạo mà không có cái nhìn tổng thể, chỉ biết bới móc, chia rẽ nội bộ, sớm muộn gì cũng dắt cả team xuống hố.



Huống chi nhìn kiểu hành xử hiện tại của hắn, tôi chắc chắn:



Cho dù chờ được sếp quay về, hắn cũng sẽ diễn bộ mặt tử tế trước mặt sếp, rồi lén lút giở chiêu sau lưng để “chăm sóc đặc biệt” tôi.



Tôi cầm tiền Triệu Mẫn đưa, chuyển toàn bộ đơn hàng trà chiều cho dịch vụ chạy việc chuyên nghiệp, rồi tìm đại một quán cà phê gần đó ngồi thư giãn g.i.ế.c thời gian.



Chẳng bao lâu, đồng nghiệp nhắn cho tôi:



Ngay sau khi tôi rời đi, Triệu Mẫn đã sắp xếp cho Lý Tuấn Kiệt (aka tiểu tam nam) thay thế tôi, cùng đi tiếp khách xem sản phẩm.



Tôi: Không bất ngờ chút nào.



Thật ra tôi cũng muốn nhân cơ hội này kiểm nghiệm lần cuối xem:



Rốt cuộc là cái “thể chất vượng tài” của tôi giúp công ty ký được đơn, hay là khả năng sales thực sự của họ mới là nhân tố quyết định?



Kế hoạch ban đầu là: Khi khách tới, đồng nghiệp sẽ giả vờ có việc gấp, rồi giao khách lại cho Triệu Mẫn và Lý Tuấn Kiệt xử lý.



Nếu họ thật sự chốt được hợp đồng, vậy thì…



Triệu Mẫn cũng có chút bản lĩnh, xứng đáng nhận được sự công nhận từ team.



Dù gì thì cũng là người thắng được “linh vật” cơ mà.



Còn nếu thất bại…



Mà hắn vẫn muốn kiếm chuyện với tôi, vậy thì khỏi cần khách sáo, tôi sẽ xin nghỉ phép nguyên tuần, để hắn ở lại tự tung tự tác cho vui.



Chờ đến khi sếp quay về, nhìn thấy doanh thu phòng sales rơi thảm hại, lúc đó hắn muốn bao biện cũng khó.



Nhưng mà…



Kế hoạch không bao giờ đuổi kịp thực tế.



Mọi chuyện bất ngờ trượt thẳng vào hướng... lố bịch.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com