Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 122



Giống như kẻ mắc bệnh thần kinh nặng.

Thích Mê: "..."

Thật đần độn.

Cuối cùng, sau khi đạt được ước nguyện biến Thích Mê thành con mồi, Hình Thiết Quân chậm rãi nghiêng người về phía trước, chỉ chờ phát thanh thông báo một tiếng, gã sẽ lập tức bắt đầu đi săn.

Song, bộ đàm thế mà lại im lặng vài giây, sau đó vang ra tiếng thét:

“Thợ săn số 7, ống kính của anh bị sao thế? Tại sao đen thui vậy, hình ảnh không nhìn ra được gì cả?!”

Hình Thiết Quân sửng sốt, lần nữa nhìn về Thích Mê, thấy trên mặt cô hiện lên vẻ đắc ý.

"Mày đã giở trò gì rồi?!" Hình Thiết Quân cúi đầu kiểm tra lại máy ghi hình trên ngực, đột nhiên, gã phát hiện một con bọ rùa kim loại đang bò lổm ngổm ở nơi khuất phía dưới camera.

Ngay khi tay gã sắp chạm vào, con bọ rùa kim loại đột nhiên mở rộng đôi cánh, rung động tốc độ cao khiến cơ thể nó bay đi một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.

Thích Mê giơ tay bắt lấy nó.

Hồi lâu không thể nhận được tín hiệu hình ảnh, bộ đàm bên hông Hình Thiết Quân nhanh chóng vang lên: "Thợ săn số 7, máy quay của anh bị sao vậy? Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không? Nếu nghe được thì mau trả lời tôi!"

Hình Thiết Quân kết nối bộ đàm, chĩa d.a.o găm vào Thích Mê: “Mày c.h.ế.t chắc rồi… Alo, tôi là số 7, tôi không sao, nhưng máy quay thì đã bị con mồi số 17 phá hủy rồi!”

Sau tiếng ù ù, bên kia lại truyền tới tiếng hét lớn: "Anh nói cái gì?! Số 17 đã làm hỏng thiết bị rồi?"

"Ừ, vừa rồi cô ta..."

Hình Thiết Quân còn chưa nói xong, Thích Mê đã chạy tới giật lấy bộ đàm trong tay gã, cô nói: “Đúng, là tôi đã phá hỏng nó, nhưng quy tắc chỉ nói không được sử dụng bạo lực với thợ săn, lại không nói rằng không thể phá hủy thiết bị, tôi đây không tính là phạm quy."

Sau khi giải thích ngắn gọn, cô xoay người ném bộ đàm lại cho Hình Thiết Quân đang đuổi theo.

Hình Thiết Quân gấp rút dừng lại, ngã tới ngã lui hai lần mới bắt được.

Trong bộ đàm vang lên tiếng rè rè kéo dài, người bên đó như thể đang suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói: “Tôi sẽ lập tức thêm quy tắc [Không được phép phá hủy bất cứ thiết bị nào trong quá trình chơi] vào quy tắc thứ ba. Thợ săn số 7 hãy đứng đó chờ, tôi

lập tức phái người lấy trang bị mới cho anh... Trong lúc đó, nhiệm vụ tiêu diệt có thể tiếp tục!"

"Hiểu rồi!"

Nguyệt

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hình Thiết Quân cười khẩy, nhét lại bộ đàm vào thắt lưng.

Gã cố tình lắc con d.a.o găm trong tay hai lần, sau đó lắc đầu ném nó xuống đất, rồi lập tức lấy một khẩu s.ú.n.g từ trong túi ra, họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thằng vào trán Thích Mê: “Cái này mới là vũ khí dùng để tiêu diệt mày."

Thích Mê chỉ cần một giây đã kịp phản ứng lại, lập tức cúi người ngồi xổm xuống.

Pằng!

Trong bóng tối lóe lên một tia sáng, tiếng s.ú.n.g lớn trực tiếp xé rách sự im lặng của con phố.

Đáng tiếc viên đạn đầu tiên đã b.ắ.n hụt, Hình Thiết Quân đành phải lại nổ phát s.ú.n.g thứ hai.

Thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủi khi gã gạt chốt an toàn, Thích Mê đã từ trên mặt đất lộn người đứng lên, không kịp suy nghĩ nhanh chóng lao vào cửa hàng bên đường.

Viên đạn thứ hai xuyên qua bức tường, lại b.ắ.n hụt.

Hình Thiết Quân hơi luống cuống, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một người có tốc độ nhanh như vậy, chỉ trong vài giây giữa lúc bóp cò và nhắm mục tiêu, người đàn bà này đã có thể tìm được cơ hội thích hợp để trốn thoát.

Gã nhanh chóng gạt chốt an toàn lần nữa và lao vào cửa hàng.

Hình Thiết Quân chống tay lên quầy hàng nhảy về phía trước, khóe mắt liếc thấy bóng người đang đi lên tầng hai liền vội vàng đuổi theo, chạy tới thang cuốn ở cuối siêu thị.

Nơi này hoàn toàn yên tĩnh, nếu không phải gã đã tận mắt nhìn thấy Thích Mê chạy vào thì căn bản sẽ không nghĩ đến nơi này có người ẩn nấp.

Thang cuốn dẫn lên tầng hai đã bị chặn lại, phía trên cửa kính còn có thể nhìn thấy ổ khóa hình chữ U treo từ bên trong đã bị khóa lại.

Hình Thiết Quân hạ tầm mắt xuống, nhìn toàn cảnh nơi này, đến cửa siêu thị cũng không bỏ sót.

Ngoại trừ thang cuốn thì ở giữa chỉ có hai hàng hộp đựng đồ hai bên trái phải, cùng với những chồng hàng và xe đẩy lộn xộn.

Không thấy bóng dáng Thích Mê ở đâu cả.

Tiếng bước chân trong không gian trống trải đặc biệt vang dội, lại kèm theo tiếng vọng lại, trong lòng Hình Thiết Quân không biết vì sao cảm thấy căng thẳng, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, lẽ ra đây vốn phải là một trò chơi mèo vờn chuột một chiều đơn giản nhất, nhưng sau khi con mồi chạy thoát và ẩn náu, kết cục bắt đầu trở nên không rõ ràng.

"Này! Tao nhắc lại lần nữa, con mồi không thể dùng bạo lực đối với thợ săn!" Gã không khỏi nhớ lại cái c.h.ế.t bi thảm của Ngưu Vĩ, tim đập như trống, sợ Thích Mê đánh lén mình.

Sau khi chiến đấu cùng cô mấy lần, chỉ số IQ và sức mạnh mà Hình Thiết Quân vẫn luôn tự tin đã không ngừng bị cô triệt tiêu, nơi đây càng yên tĩnh, gã lại càng cảm thấy nó chính là bình yên trước cơn bão.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com