Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 138



“Cô còn đứng đó nhìn tôi làm cái gì? Người Sĩ quan Tiên phong muốn chính là cô, cô còn không nhanh chạy đi?!” Bà nói to với Thích Mê.

Thích Mê lạnh lùng nhìn vào mắt Hình Thiết Quân, cô xoay người rút d.a.o ở eo ra, chạm nhẹ vào mắt trái, gọi [Đôi mắt tử thần].

[Vật trong tầm nhìn: Hỗn hợp đường xi măng trộn lẫn băng

Loại hình: Xây dựng.

Trình độ Cánh cửa tử thần: Trung bình ( Yêu cầu: 859 lực đạo để phá bỏ )

Vũ khí trong tay: Loan đao tự chế(Lực sát thương: 82%, những đồ vật bình thường không thể thoát khỏi thanh đao này)

Trình độ Thích hợp: Cao.

Kiến nghị: Sử dụng con d.a.o trong tay và ra một đòn vào trung tâm đi!]

Đôi mắt tử thần có thể thấy Cánh cửa tử thần của bất kỳ đối tượng nào, dù là sống hay chết.

Chỉ thấy trước mắt xuất hiện đầy rẫy những đường kẻ nhiều màu sắc trôi nổi trước mặt, cắt con đường thành những hòn đá có kích thước lớn nhỏ không đều nhau, trong

đó, vị trí mà các đường thẳng ngưng tụ lại thành một cung những đường hỗn loạn chính là Cánh cửa tử thần của con đường.

Thích Mê giơ tay c.h.é.m xuống, cô chỉ dùng một đòn đã làm vỡ nát lớp băng phẳng, sau khi Tề Tư Vân trốn thoát cũng để lại một hố sâu trên mặt đường.

Một chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ này rõ ràng đã có hiệu quả, Hình Thiết Quân và mấy người của khu Hổ ngây ngẩn cả người, bọn họ bị đôi mắt màu lam đang phát sáng của Thích Mê nhìn chằm chằm, mồ hôi sau lưng ai nấy chảy ròng ròng.

Lúc này Hình Thiết Quân nghĩ tới Hầu Thư, gã lại lấy chân đạp một cái nữa: “Còn thất thần ở đấy làm gì! Đây chính là nhiệm vụ mà Sĩ quan Tiên phong giao cho mày, không mau bảo cô ta đi thay quần áo!”

Hầu Thư lảo đảo vài bước, cậu ta liếc nhìn con mắt tử thần của Thích Mê, da đầu căng lên, cố gắng đưa sườn xám trong tay tới cho cô.

Thích Mê nhìn chằm chằm cậu ta, cố ý sờ sờ lên chiếc sườn xám: “Được đấy, vải dệt cũng không tệ lắm, nhưng mà hoa văn quá khó coi… Trở về nói với Sĩ quan Tiên phong của các anh, tôi thích kiểu áo cưới màu đỏ Trung Quốc, mũ phượng khăn loan, nếu muốn cưới tôi thì anh ta hãy chuẩn bị cho tốt rồi lại đến tiếp.”

Nói xong, cô đẩy nhẹ tay của Hầu Thư, ý bảo cậu ta rời đi.

Hầu Thư lập tức ngầm hiểu Thích Mê đang cho mình một bậc thang, cậu ta vội vàng bò xuống: “Vậy, vậy tôi sẽ trở về bàn bạc lại với Sĩ quan Tiên phong.”

“Bàn bạc cái b**p!” Hình Thiết Quân giơ một tay túm Hầu Thư lại: “Mặc cái này vào đi, đừng làm lãng phí thời gian!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Không chuẩn bị áo cưới tôi thích mà muốn tôi gả về đó sao?” Thích Mê khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía Hầu Thư: “Trở về nói với Sĩ quan Tiên phong của các anh, chuẩn bị đồ vật tốt thì mới có khả năng được tôi, tôi sẽ chờ xem thành ý của anh ta như thế nào.”

Nguyệt

“Đúng vậy.”

Hầu Thư cầm sườn xám lui về phía sau, vừa tìm được chỗ trống đã vội vàng trốn đi.

Nhìn thấy cậu ta rời đi, Hình Thiết Quân đến xem náo nhiệt cũng không dám ở lâu, vội vàng kéo bốn người anh em khác của khu Hổ chạy biến.

*

Trò khôi hài trôi qua, Thích Mê trở lại phòng, bắt gặp bốn nhóc con đã tỉnh lại, đang ngồi ngây ngốc ở trên giường.

Bọn nhỏ ngồi ngay ngắn thành một hàng, đôi mắt mơ mơ màng màng còn chưa mở ra được. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa của Thích Mê, bốn cái đầu nhỏ đồng loạt xoay qua, trông rất giống mấy con mèo nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.

“Cô Thích, hình như em nghe được tiếng của cô?” Ngô Mộc Thần xoa xoa đôi mắt, giọng nói còn chưa trở lại bình thường, hơi nũng nịu.

Thích Mê lấy quần áo mặc vào cho bọn nhỏ: “Vừa rồi cô có chút việc, đánh thức các em sao?”

Triệu Nhất Triết duỗi người, dựa sát vào lưng Thích Mê, nói: “Cô Thích, khi nào nhóm thầy Đỗ mới đến đây với chúng ta?”

“Nhanh thôi…” Thích Mê mặc quần áo cho Vương Tiểu Hổ, cô móc di động ra nhìn thời gian, đã đến chín giờ sáng rồi, trò chơi thường bắt đầu lúc tám giờ, bây giờ có lẽ họ đang ở trong thành phố Hoan Lạc rồi.

Ngô Mộc Thần tự mình mặc quần áo chỉn chu, cậu bé còn chưa ngủ tỉnh, cũng làm nũng mà ngã vào người Thích Mê.

Nghe tiếng cười nói trong phòng, Tề Tư Vân tò mò trộm mở ra một khe cửa nhìn vào.

Lúc này Thích Mê đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ, cô cười đùa như một người chị gái hàng xóm bình thường, hoàn toàn khác biệt với cô gái mang đôi mắt xanh ra đòn ban nãy.

Không thể trách những kẻ khác nhìn người không chuẩn, chỉ trách người phụ nữ mang trong mình sự trái ngược quá lớn mà thôi.

Tròng lòng Tề Tư Vân lẩm bẩm, không khỏi tự hào vì ánh mắt nhìn người của mình quá chuẩn, yên lặng đóng cửa cho kỹ rồi xoay người xuống lầu.

*

Bốn đứa nhỏ lục đục rửa mặt sạch sẽ ngồi vào bàn, khi nghe thấy phía dưới có tiếng xe, tất cả đều buông cái muỗng nhón chân ghé vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com