Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 139



Xe mui trần chở mười người có lớn có nhỏ dừng ở cửa cửa khách sạn, Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy nắm tay mấy đứa nhỏ, lần lượt nhảy ra khỏi xe.

Eva vào khách sạn trước, thanh đao lớn được cô ấy đeo trên lưng.

“Chọn con thỏ là đúng đắn à? Sao tôi cứ thấy chúng ta nên chọn hồ ly…” Trịnh Viện Viện nhìn trộm Lãng Dữ, nhỏ giọng dò hỏi Đỗ Thụy.

Đỗ Thụy cũng vô thức liếc thoáng qua, anh ấy đỡ mắt kính, vừa định mở miệng trả lời thì nhìn thấy cửa sổ tầng hai được đẩy mở ra, Thích Mê và bốn đứa nhỏ đứng ở bên cửa sổ cười vẫy tay với bọn họ.

Anh ấy nhìn Trịnh Viện Viện, không cần phải nói rõ chuyện này, ý nghĩa trong đó mọi người đều biết cả.

Trịnh Viện Viện xấu hổ lè lưỡi, yên tâm lấy bao lớn bao nhỏ từ trên xe mang xuống.

Mấy thứ này đều là đồ dùng hàng ngày còn sót lại trong xe buýt du lịch, Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện sợ lãng phí nên mang tất cả vào thành phố Hoan Lạc, sau khi kết thúc trò chơi lại bao lớn bao nhỏ mang tới Bất Dạ Thành, họ đã nhận không ít con mắt khinh thường của người tiến hóa.

“Sao hôm nay lại nhanh thế, chưa đến hai giờ mà đã kết thúc trò chơi rồi?”. Lúc này, Thích Mê và bốn đứa trẻ đã từ tầng hai chạy xuống.

Eva đứng ở đầu cầu thang, cô ấy nhanh chóng giang rộng hai tay, cho Thích Mê một cái ôm, ôm cô xoay vòng vòng rồi mới để cô xuống, hưng phấn hỏi: “Mê, có nhớ tôi không nào?!”

“Mới một buổi tối mà thôi, có cái gì để nhớ chứ…” Thích Mê tránh thoát khỏi lồng n.g.ự.c Eva, tò mò hỏi: “Trò chơi hôm nay rất đơn giản à, sao mọi người tới nhanh thế?”

“Cũng như là đơn giản đi, chính là trò chơi trốn tìm, nhưng mà quy tắc bằng tiếng Trung nên tôi không đọc được, tôi chỉ đi theo bọn họ mà thôi, sau đó… thì vượt qua rồi.” Eva bất đắc dĩ buông tay, cô ấy cảm giác mờ mịt khi nằm thôi cũng thắng.

Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện, hai người cầm theo bao lớn bao nhỏ tiến vào, cũng nhún vai, tỏ vẻ: “Hỏi tôi thì tôi cũng không biết”.

Thích Mê bỗng chốc hiểu ra ——

Không cần hỏi, nhất định lần này Lãng Dữ đã mang theo chín người nằm không cũng thắng!

Có lẽ do cuối cùng cũng tìm được đối tượng để phàn nàn, Eva lôi kéo Thích Mê không buông bỏ, cô ấy thoáng liếc qua người Lãng Dữ: “Mê, cô không biết sau khi cô đi rồi vị Chánh án khi khó ở như thế nào đâu. Oh my god, cậu ta chỉ cần ngồi không một chỗ không nói gì cũng làm tôi cảm thấy sau lưng ớn lạnh rồi!”

“Đến nỗi vậy sao?” Thích Mê liếc nhìn Lãng Dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lãng Dữ đi tới, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cậu nhướng mày, cười vô cùng tươi tắn.

Nguyệt

Thích Mê cũng cười cười với cậu.

Eva nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng đưa ra một cái kết luận: Tôi hiểu rồi, hóa ra do tôi không xứng.

Lúc này không biết cô ấy nghĩ tới cái gì mà bỗng nặng nề thở dài sau đó xoay người chạy lên trên tầng hai.

Thích Mê nghi ngờ liếc nhìn cô ấy.

Cô vẫn rất tò mò về trò chơi hôm nay ở hôm nay thành phố Hoan Lạc nên chỉ có thể đi hỏi người duy nhất biết rõ ràng quy tắc - Lãng Dữ: “Hôm nay vẫn chơi trốn tìm à, quy tắc có gì khác lạ không? Làm sao mọi người tìm được Thực?”

Lãng Dữ nhìn vào mắt của cô, nhếch môi: “Quy tắc đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là sau khi chị vượt qua vào ngày hôm qua, hơn nữa còn thêm nhiều quy tắc nhỏ như [không được đối xử thô bạo với “Thực”], [Không được mang theo “Thực” nhảy xuống từ trên cao], vân vân…. Nhưng mà nhiều quá tôi cũng không nhìn kỹ, tôi dùng ám vật để tạo kết giới xung quanh mọi người, sau đó tôi đưa mọi người đi tìm “Thực”…”

“Tạo kết giới, thợ săn không phát hiện được mọi người, chúng tôi nghênh ngang đi trên phố cũng cũng không bị phát hiện… Còn việc tìm được “Thực” nhanh như vậy, cũng là do tôi thả ra một ít quỷ quái để chúng nó mang tin tức về, tổng cộng chỉ mất nửa giờ, mười vị trí bị chúng tôi chiếm hết.”

Lãng Dữ nói chuyện với phong thái “vân đạm phong kinh”, tựa hồ như đây vốn là một trò chơi nhỏ. Thích Mê chỉ tưởng tượng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của vị tiểu thành chủ kia.

Cô cười khẽ: “Vị tiểu thành chủ kia không nói cậu đã gian lận à?”

“Có nói, nhưng mà tôi cũng nói trong quy tắc không nói không được sử dụng ám vật để tạo kết giới, cho nên cậu ta không thể phản bác lại tôi cho dù cậu ta rất tức giận, cậu ta chỉ khóc lóc và điền thêm vào một quy tắc mới trong sách quy tắc đó là [Cấm sử dụng ám vật để tạo kết giới].”

Thích Mê: “…”

Cô cảm thấy hơi đau lòng cho cậu bé kia.

Ở bên kia, sau khi trò chơi kết thúc, tất cả những người không lấy được thẻ cư trú lần lượt bước ra khỏi cửa sau của Thành phố Hoan Lạc.

Khác với hành lang khi đi vào, cửa sau hoang tàn đổ nát, trông như một cái hố bị chó đào bừa bãi, người tiến hóa xua đuổi chưa đầy bốn mươi người ra ngoài như cừu.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com