Kiều Dã vốn đã tức giận vì không giành được chỗ nên ngay khi thấy mình bị yêu cầu rời đi qua một cái lỗ chó, tức khắc không nhịn được đẩy người trước mặt: “Không đi nhanh lên được à! Chần chừ cái thá gì!"
Người bị cậu ta đẩy là một cô gái, một người tiến hóa vô dụng, cô nàng khó chịu liếc nhìn cậu ta rồi cắn môi, khom người định ra khỏi lỗ.
“Cô còn dám trừng mắt nhìn tôi đấy à?!”
Nguyệt
Kiều Dã bị làm cho tức đến sắp nổ tung, khi ra khỏi hang, cậu ta lao tới chuẩn bị giằng co với cô gái kia, may mắn thay Ngu San kịp thời ngăn cản lại.
"Kiều Dã, đừng như vậy..." Ngu San vỗ lưng cậu ta an ủi, "Đừng tức giận nữa."
Không ngờ những lời này lại giẫm phải bãi mìn của Kiều Dã, cậu ta hất tay Ngu San ra, trừng mắt: "Sao anh lại không được tức giận?! Em có biết là chúng ta sẽ không thể vào Bất Dạ Thành không? Có nhận dạng khuôn mặt chúng ta sẽ không bao giờ có thể vào được thành! Em con mẹ nó nếu muốn về nhà à, nằm mơ đi!”
Cậu ta đá hòn đá dưới chân, hòn đá bay thẳng vào hàng rào kim loại phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở phía trước.
Cửa sau của Thành phố Hoan Lạc dẫn thẳng ra đường cao tốc. Con đường trải nhựa trải dài ngút tầm mắt, điểm cuối con đường bị bóng tối vô tận nuốt chửng, thứ duy nhất mang màu sắc rực rỡ trong tầm mắt hai người chính là hàng rào kim loại được sơn màu xanh lá cây ở bên trái và bên phải.
Có lẽ vì đã gặp được nhiều người ồn ào như vậy, một vài người tiến hóa canh cửa chỉ nhìn họ với ánh mắt thờ ơ rồi lại tiếp tục nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt vô cảm.
Kiều Dã tức giận, hai tay chống hông đi đi lại lại, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, càng nghĩ càng tức, lại đạp chân lên hàng rào: "Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Đáng lẽ con mẹ nó anh nên sớm một chút giải quyết bọn trẻ kia, thế thì sẽ không đến nỗi không thể vào thành như bây giờ!"
"San San, em thấy chưa! Đấy chính là vị ân nhân cứu mạng mà em luôn mồm luôn miệng nói đến đấy! Em coi chúng như bạn bè, nhưng chúng chỉ coi em như một con ngốc thôi! Em có hiểu không?!" Kiều Dã nhìn chằm chằm vào Ngu San, "Mười người, chiếm hết thẻ cư trú, nếu bọn họ coi em là bạn của họ, sao có thể bỏ mặc em sống c.h.ế.t không lo?!”
Đây là lần đầu tiên Ngu San nhìn thấy Kiều Dã tức giận như vậy, cô ấy trợn tròn đôi mắt đỏ hoe, đứng hình tại chỗ, muốn đưa tay kéo góc áo của cậu ta nhưng lại bị cậu ta hất ra ngoài.
Kiều Dã nhìn chằm chằm cái mũi đang đỏ dần lên của cô gái một lúc, thở dài, quay người ngồi lên trên hàng rào: "Khóc đi, khóc đi, em cũng chỉ biết khóc thôi, em có biết Bất Dạ Thành có ý nghĩa thế nào đối với chúng ta không? Nếu không thể vào Bất Dạ Thành, chúng ta sẽ không có thẻ, không có thẻ thì không thể về nhà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Kiều Dã nhìn chằm chằm cái mũi đang đỏ dần lên của cô gái một lúc, thở dài, quay người ngồi lên trên hàng rào: "Khóc đi, khóc đi, em cũng chỉ biết khóc thôi, em
có biết Bất Dạ Thành có ý nghĩa thế nào đối với chúng ta không? Nếu không thể vào Bất Dạ Thành, chúng ta sẽ không có thẻ, không có thẻ thì không thể về nhà!”
"Em biết… nhưng Eva và những người khác có mười người nên việc chúng ta ở đây là chuyện bình thường."
"Bình thường cái chó gì! Em chỉ bị họ tẩy não thôi. Nếu họ thực sự quan tâm đến em, họ không thể không biết thất bại trong trò chơi này có ý nghĩa quan trọng thế nào với em!" Kiều Dã cười gằn, giang tay ra và nói: "Giờ thì hay rồi, một chiếc xe chứa mười lăm người vui vẻ tiến vào thành phố, còn em thì sao? Em có cái gì?”
"Có lẽ……"
Ngu San cố gắng giải thích nhưng Kiều Dã thiếu kiên nhẫn giơ tay ngăn cản.
Cậu ta cúi đầu, hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Nhìn thấy Kiều Dã như vậy, Ngu San khịt khịt mũi, đứng yên lặng lẽ lau nước mắt.
Không lâu sau, Kiều Dã thở dài một hơi, giọng điệu cuối cùng cũng dịu xuống: “San San, hiện tại anh không ngại nói cho em biết… Anh đã ở thế giới này được hơn ba tháng rồi, chỉ còn ba ngày nữa thôi... Gần một trăm ngày rồi, anh sắp tiến hóa rồi. Dù anh tiến hóa thành công hay thất bại, anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mắc kẹt ở thế giới này, em hiểu không?”
Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ hoe, ôm lấy Ngu San nức nở: “San San, anh thật sự không còn thời gian nữa, anh rất sợ phải ở lại đây, anh sợ mình sẽ thực sự như vậy, không bao giờ có thể quay lại thế giới ban đầu. Bây giờ chúng ta không thể vào Bất Dạ Thành, chúng ta phải làm sao đây em? Anh không muốn ở lại đây, anh muốn về nhà.”
Kiều Dã ôm chặt lấy Ngu San, chàng trai lớn tướng hơn hai mươi tuổi khóc đến mức bả vai run rẩy, khiến Ngu San càng đau lòng.
Cô ôm cậu ta, nhưng không biết làm thế nào để an ủi.
Trên thực tế, cho đến bây giờ Ngu San vẫn chưa có cảm giác như mình thực sự đang ở trong tận thế, cô luôn cảm thấy mình chỉ đang gặp ác mộng mà thôi, cô thấy thà rằng mình đang gặp ác mộng, vừa tỉnh dậy liền có thể rời đi…