Ôi, có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Hai người đắm chìm trong nỗi buồn, không ai nói gì nữa, đột nhiên, họ nghe thấy bảo vệ của Thành phố Hoan Lạc hét lên: "Này! Hai người đằng đó, Sĩ quan Tiên phong đang tìm các người!"
Ngay khi nghe thấy bốn chữ "Sĩ quan Tiên phong", Kiều Dã lập tức quay đầu lại: "Sĩ quan Tiên phong... đang tìm chúng tôi?"
"Đúng vậy, là hai người, mau vào đi, đừng để Sĩ quan Tiên phong của chúng tôi chờ!" Bảo vệ sốt ruột nói.
Kiều Dã như thấy lại hy vọng, lau nước mắt, lại mỉm cười: "San San, em có nghe thấy không, Sĩ quan Tiên phong đang tìm chúng ta, hẳn là có thể tiến vào thành!"
Cậu ta đứng dậy kéo Ngu San tiến về phía cửa sau, nhưng Ngu San vẫn đứng bất động.
Nếu thế giới này là một cơn ác mộng thì bốn chữ Sĩ quan Tiên phong chắc chắn chính là gông cùm siết chặt lấy cổ họng cô, cho dù đã mấy ngày trôi qua, cô vẫn nhớ như in cảnh tượng mình bị đám quái vật đó bắt đi, bị con quái vật lột quần áo... Trái tim cô như bị xé ra, cảm giác ớn lạnh lan ra khắp cơ thể.
Cô suýt nữa đã trở thành cô dâu của Sĩ quan Tiên phong.
Ngu San kéo Kiều Dã đang phấn khích lại, lắc đầu quầy quậy.
Vài giây sau Kiều Dã mới phản ứng lại, nhận ra người bắt cóc Ngu San lần đó chính là Sĩ quan Tiên phong.
"Này! Đừng chần chừ nữa, muốn vào thành thì nhanh lên. Nếu chọc giận Sĩ quan Tiên phong của chúng tôi, các người không chịu được hậu quả đâu!"
Kiều Dã suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn chằm chằm bảo vệ: “Anh nói vào thành, là vào Bất Dạ Thành à?”
"Đúng vậy, Sĩ quan Tiên phong đang chờ hai người ở tòa nhà trung tâm của Bất Dạ Thành. Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh lên!"
Ánh sáng lóe lên trong mắt Kiều Dã, cậu ta xoay người nói: "Em nghe thấy không San San, chúng ta có thể tiến vào Bất Dạ Thành! Anh biết em sợ hãi cái gì, nhưng không sao rồi, có anh ở đây, dù có thế nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ em, chúng ta vào thành phố rồi nói chuyện, được không?!”
Ngu San vẫn lắc đầu.
Kiều Dã cười xòa: "Cô bé ngốc này, lỡ như là Sĩ quan Tiên phong biết mình đã làm sai nên muốn xin lỗi chúng ta thì sao? Nếu chúng ta không vào Bất Dạ Thành, sẽ không có hy vọng trở về nhà…"
Vừa nói, cậu ta vừa ôm Ngu San, chậm rãi dẫn cô về phía trước: “Chúng ta vào thành trước nghe ngóng, anh biết em sợ, vậy em trốn sau lưng anh một lúc, anh sẽ nói chuyện với anh ta, em có thể tin tưởng anh một lần được không?"
“Không…”
"Hãy tin anh, San San. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, chúng ta thực sự không còn đường về nhà nữa."
Kiều Dã kiên quyết nắm lấy vai Ngu San, không nói không rằng dẫn cô ấy đi vào.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
*
Dưới sự dẫn đường của bảo vệ, Kiều Dã và Ngu San đã đến tầng 18 của Tòa nhà trung tâm của Bất Dạ Thành.
Thang máy kêu ting rồi mở ra, hiện ra trước mắt là một văn phòng rộng rãi và trang nhã.
Vị Sĩ quan Tiên phong kia đang ngồi ở bàn làm việc, đối diện anh ta là hai người đang cúi đầu như thể đang được bàn giao việc gì đó.
Nguyệt
Ngu San núp sau lưng Kiều Dã, chậm rãi đi vào, lúc ngẩng đầu nhìn thấy bộ sườn xám màu đỏ trong tay Hầu Thư, bụng cô ấy tức khắc dâng lên một cảm giác khó chịu, không khỏi nôn khan mấy cái.
Nghe thấy tiếng động, ba người trong phòng đồng thời nhìn về phía họ.
Kiều Dã vội vàng cúi đầu, lo lắng đối mặt với Sĩ quan Tiên phong.
“Tới rồi?” Sĩ quan Tiên phong mỉm cười xua tay, ra hiệu cho Hình Thiết Quân và Hầu Thư bước sang một bên trước.
Hầu Thư lén nhìn Ngu San, mày nhíu càng chặt.
“Cô là cô dâu bỏ trốn ngày hôm đó phải không?” Sĩ quan Tiên phong dựa vào ghế, bắt chéo chân, “Ngu San, tên rất hay… Không ngờ tới lại có người không thích bộ sườn xám đỏ này, vậy nên giờ tôi đưa nó cho cô."
"!"
Ngu San liên tục lắc đầu, kéo tay Kiều Dã.
Kiều Dã mím môi, suy nghĩ một lúc rồi cười toe toét: "Sĩ quan Tiên phong, cô ấy, cô ấy là bạn gái của tôi..."
"Tôi biết, thì sao?" Sĩ quan Tiên phong ngắt lời cậu ta, nghiêng đầu cười khẩy, "Tôi còn biết cậu đến Bất Dạ Thành vì thứ gọi là, à, thẻ cư trú... Sao chúng ta không thỏa thuận nhỉ, nếu cậu có thể thuyết phục Ngu San, tôi có thể cho cậu tấm thẻ mà cậu muốn."
“Anh nghiêm túc chứ?!"
"Đương nhiên…"
Cảm thấy Kiều Dã sắp bị hắn thuyết phục, Ngu San vội vàng kéo tay cậu ta lần nữa: “Kiều Dã, chúng ta đi nhé?”
Kiều Dã nhìn chằm chằm cô ấy hai giây, vẻ mặt phức tạp suy nghĩ hồi lâu, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin lỗi San San, anh, anh thực sự không còn thời gian nữa."
Ngu San trợn mắt: "Anh nói cái gì?!"
Giống như sét đánh ngang tai, cô không nghe lọt bất kì âm thanh nào nữa.
Cô ấy nhìn Kiều Dã, há mồm muốn nói gì đó, rồi lại chắp hai tay lại như cầu xin điều gì, mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên hư ảo, chỉ có tiếng người ồn ào.