Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 248



Cô và lão Ngụy đã kề vai chiến đấu nhiều năm nên anh ấy mới có thể giúp đỡ cô nhiều như vậy. Còn Lãng Dữ, đây là lần đầu họ gặp mặt, cho dù cậu đã nói rất nhiều lần vì muốn bảo vệ họ nên mới biến thành trẻ con, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì vẫn tìm ra rất nhiều điểm vô lý.

Ví dụ, sự thân mật cậu thể hiện khi họ gặp nhau, nó không khác gì niềm vui đoàn tụ sau một thời gian xa cách đồng thời tình cảm của cậu cũng thể hiện ra sự thận trọng. Cho dù đã biến thành một đứa trẻ nhưng Lãng Dữ luôn ôm cô rất nhẹ nhàng, tránh chạm vào những nơi không nên chạm.

Cư xử của Lãng Dữ với cô thực sự chỉ vì cô trông giống một trong những người bạn của cậu sao?

Thích Mê giơ tay gõ đầu mình, nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ khó hiểu này trong đầu ra.

Lão Ngụy vui vẻ cười khúc khích, cảm giác như trong nhà mình có một cô gái trẻ mới lớn, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: “Thật đáng kinh ngạc, cô nhóc Thích trưởng thành rồi, lại có thể nói chuyện về đàn ông. Tôi nhất định phải gặp vị chánh án tính tình kỳ lạ kia, xem xem cậu ta có sức quyến rũ gì khiến cô phải nhớ thương.”

Thích Mê cười khẽ, không tiếp tục chủ đề.

Trong đêm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai người im lặng, tạo nên bầu không khí yên tĩnh hiếm có.

Trong im lặng, lão Ngụy lén nhìn Thích Mê, rồi dần dần dời ánh mắt xuống tay trái của cô——

Nửa lòng bàn tay đầy phù văn màu đen lộ ra ngoài dưới ống tay áo được xắn lên.

Ánh mắt anh ấy khẽ thay đổi, mặt không đổi sắc thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.

*

Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở khu chung cư.

Đột nhiên nhớ đến cuộc gặp gỡ tối nay với Tống Xuân, Thích Mê kể lại mọi chuyện cho lão Ngụy.

Lão Ngụy suy nghĩ một chút, dùng tay khoa trương kéo khóe mắt lên: "Người đàn ông đó trông giống cáo đúng không? Đôi mắt giống thế này này."

Thích Mê cười nói: "Bắt chước giống đấy."

"Kỳ lạ, sao ông ta cứ luôn đến tiệm sửa chữa kia? Rõ ràng trong cơ quan có nơi chuyên sửa chữa đồ đạc, lại còn miễn phí nữa.” Lão Ngụy ấn nút thang máy, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu Lý Húc không thích kỹ năng của nhân viên bảo trì của cơ quan, thỉnh thoảng ra ngoài sửa chữa cũng được, nhưng sao lại đến đó nhiều lần như vậy?

Thang máy đi lên tầng mười lăm.

Nguyệt

Thích Mê nghĩ tới một vấn đề khác: “Đúng rồi, chiếc vòng trên cổ nhân viên tinh lọc dùng để làm gì?”

Lão Ngụy cũng bị lời nói của cô làm ngơ người: “Vòng cổ gì?”

"Đó là một chiếc vòng cổ bằng kim loại màu trắng bạc quanh cổ. Hôm nay tôi nhìn thấy nó trên cổ Tống Xuân." Vừa nói, Thích Mê dùng tay làm một động tác.

Lão Ngụy nghe vậy, sắc mặt nhất thời hơi tức giận: " Tên khốn Lý Húc đó còn đeo vòng cổ cho người ta, không phải giống con ch.ó à? Quá sỉ nhục!"

“Vậy việc có chiếc vòng cổ đó là bất thường hả?”

"Đương nhiên là bất thường!"

Nhớ tới vẻ mặt do dự của Tống Xuân, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn: “Tống Xuân cũng sống ở đây đúng không, ở phòng nào?”

"Đã chuyển đi rồi." Lão Ngụy chống nạnh nói: "Sau khi bị chuyển đến làm việc cho tên khốn Lý Húc đó cô ấy đã chuyển đi... Chậc, thằng khốn đó không phải đang chơi thứ hàng cấm gì đó chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cuộc trò chuyện của hai người truyền đến trong nhà, Trịnh Viện Viện và Liêu Dương gần như đồng thời mở cửa ra.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người gặp nhau, có chút xấu hổ.

Thích Mê vỗ vỗ lão Ngụy rồi trở về nhà trước.

Giờ đã hơn mười giờ tối, bọn trẻ cũng đã đi ngủ, ba phòng ngủ đều trải chiếu tatami rộng rãi, chỉ cách mặt đất khoảng mười centimet, cho dù có rơi xuống đất cũng sẽ không đau.

Thích Mê đẩy cửa nhìn tư thế ngủ của các bé, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa một lát, lúc chuẩn bị quay về phòng thì phát hiện trong phòng khách vẫn còn sáng đèn.

Trịnh Viện Viện đeo một chiếc kẹp tóc hình gấu dễ thương, vẫn đang viết viết vẽ vẽ một cách nghiêm túc.

“Còn năm ngày, không cần gấp như vậy.” Thích Mê ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng nói.

"Ừ, nhưng tôi muốn cố gắng hết sức."

Trịnh Viện Viện ngừng viết, mỉm cười với cô: “Tôi không muốn sau này nhìn lại sẽ cảm thấy hối hận. Tôi nghĩ nếu tôi đọc nhiều hơn và học hỏi nhiều hơn thì sẽ tốt hơn. Chỉ cần tôi cố gắng hết sức, tôi có thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào."

Thích Mê gật đầu, động lực học tập bất ngờ khiến cô cầm cuốn sổ tới ngồi đối diện Trịnh Viện Viện.

Vài phút sau, Trịnh Viện Viện đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ấy đặt cây bút lên bàn, nắm tay Thích Mê: “Đúng rồi, cô Thích, cô giúp tôi một việc có được không?”

Thích Mê nghiêng đầu: “Hả?”

*

Sáng sớm hôm sau, lão Ngụy vừa lái xe đến cơ quan đã tức giận đi đến văn phòng của Lý Húc.

"Trả cấp dưới của tôi lại cho tôi." Anh ấy nói thẳng với vẻ mặt u ám.

Lý Húc ngồi yên, chỉ hơi ngước mắt lên: "Trưởng quan Ngụy, tôi sợ anh đã quên cấp bậc của chúng ta đã không còn giống nhau nữa. Không sao, lần này tôi tha thứ cho anh, bây giờ mời anh ra ngoài."

Lão Ngụy giận cả đêm, không có ý định kết thúc như thế này. Anh ấy bước đến bên bàn, hơi cúi người xuống, chậm rãi nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Tôi nói lại lần nữa, trả người của tôi lại cho tôi.”

"Lão đại!"

Nghe thấy có chuyện không ổn, Tống Xuân từ phòng bên cạnh chạy tới.

Cô ta đứng nghiêm chào, đối diện với hai người họ.

Lý Húc nhướng mày, nhàn nhã nhếch lên khóe miệng: "Lão đại, cô đang gọi ai?"

Tống Xuân liếc nhìn khuôn mặt của lão Ngụy, sau đó nhìn Lý Húc, dũng cảm bước vào: "Đương nhiên là tôi gọi ngài, trưởng quan Ngụy chỉ là lão đại cũ của tôi mà thôi."

Lão Ngụy: "..."

Lý Húc dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô ta, cố ý tiếp tục hỏi trước mặt lão Ngụy: "Vậy cô gọi lão đại tôi làm gì?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com