Tống Xuân đứng nghiêm chào: “Nghe nói trưởng quan Ngụy đột nhập văn phòng của ngài, tôi với tư cách là cấp dưới của ngài, đến đây để giúp ngài mời trưởng quan Ngụy ra ngoài.”
“Vậy thì mời trưởng quan Ngụy đi cho tôi, bảo anh ta xem lại những quy định cơ bản của nhân viên tinh lọc.”
"Vâng!"
Tống Xuân ra hiệu với lão Ngụy: “Xin mời trưởng quan Ngụy.”
Lão Ngụy: "..."
Lão Ngụy lạnh mặt, răng hàm sau gần như bị nghiến gãy, nhưng lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nhìn thấy trên cổ Tống Xuân không có chiếc vòng cổ mà Thích Mê nhắc đến.
Cả người lão Ngụy cứng đờ, vẻ mặt ủ rũ, im lặng hai giây, không quay đầu lại hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không?”
Tống Xuân nhìn bóng lưng cao lớn của anh ấy, không khỏi cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, bình tĩnh lại một lúc mới nói: "Cảm ơn."
"Không cần thiết."
Đi được hai bước, anh ấy lại bị Tống Xuân chặn lại.
“Nghe nói mấy ngày nữa trưởng quan Ngụy sẽ hoàn thành nhiệm vụ cấp A?” Cô ta hỏi.
Lão Ngụy chậm rãi thở dài: "Ừ, sao vậy?"
"Ngài phải cẩn thận, đừng để ô nhiễm."
Lão Ngụy nghe vậy, nghi hoặc quay đầu nhìn Tống Xuân, không biết cô ta nói ra những chuyện sớm đã quen thuộc này là có ý gì.
Tống Xuân không nói gì thêm, cau mày, nhẹ cúi đầu chào anh ấy rồi rời đi.
Lão Ngụy nhìn theo bóng lưng của cô ta, hiểu được cảm giác mà Thích Mê nói: “Cô gái này hình như đang che giấu điều gì đó.”
*
Năm ngày sau là ngày thi.
Thích Mê và Trịnh Viện Viện những ngày này rất bận rộn, bận chuẩn bị cho kỳ thi lại còn chăm sóc bọn trẻ, Thích Mê vẫn phải tìm thời gian để sửa đồng hồ và sửa chữa những món đồ lớn. May mắn thay, Liêu Dương và các giáo viên khác trong nhà trẻ đã giúp đỡ, hơn nữa bọn trẻ cũng rất nghe lời, bốn ngày cuối cùng này cũng trôi qua yên bình.
Nhiệm vụ của lão Ngụy trùng với ngày thi nên rời nhà từ sớm.
Bảy đứa trẻ nghe tin hai giáo viên sắp thi thì không ngừng cổ vũ, nhưng phong cách cổ vũ mỗi bên mỗi khác.
Ở chỗ Thích Mê, bọn trẻ tràn đầy tự tin:
"Cô Thích giỏi như thế, nhất định sẽ được hạng nhất!"
"Đương nhiên rồi, cô Thích là nữ chiến binh mà!"
"Cô Thích cố lên, đợi cô đứng thứ nhất thì trở lại đãi chúng con đồ ăn ngon!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Cô Thích là giỏi nhất!"
Khi đến chỗ Trịnh Viện Viện, vẻ mặt của bảy đứa trẻ có chút nghiêm trọng, lo lắng:
"Cô Trịnh, khi gặp nguy hiểm nhớ chạy nhanh nhé."
"Nếu gặp phải quái vật, chỉ cần hét to cô Thích sẽ đến cứu cô~"
"Cô Trịnh, cô nhất định phải trở về an toàn."
Trịnh Viện Viện cười khổ: “…Cô chỉ đi thi thôi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
"Mẹ, nếu thi trượt thì đừng khóc. Mẹ phải mạnh mẽ lên." Vu Kiều Kiều nói xong, nhét một gói khăn giấy vào tay mẹ: "Nhưng để đề phòng, mẹ nên mang theo bên mình thì hơn. "
Trịnh Viện Viện nhất thời không biết nên khóc hay cười.
*
Nửa giờ sau, hai người đến địa điểm thi.
Hơn một nghìn người chen chúc bên ngoài địa điểm chờ vào, khung cảnh náo nhiệt, ồn ào.
Theo thông tin đáng tin cậy của Diệp Thạch Lục, hôm nay bên trên chỉ có bốn người.
Sự cạnh tranh giữa các nhân viên tinh lọc rất khốc liệt, cho dù chỉ tạm thời ở vị trí đó, cũng có khả năng bị người từ dưới lên loại một lần nữa.
Trước ngày tuyển chọn nhân viên tinh lọc một ngày, hàng chục nhân viên tinh lọc sơ cấp tại chức sẽ được tham gia đánh giá. Những nhân viên tinh lọc sơ cấp không đủ tiêu chuẩn sẽ bị loại bỏ một cách tàn nhẫn, và số lượng nhân viên tinh lọc bị loại mỗi lần là giới hạn thay thế được ban hành vào ngày tiếp theo.
Dựa vào hai lần làm nhiệm vụ trước, điểm số của Diệp Thạch Lục đã vô cùng cao, còn được cấp trên khen ngợi, chiếc huy hiệu bông hoa nhỏ màu đỏ danh dự lúc nào cũng treo trên n.g.ự.c trái gần tim, không muốn cởi nó ra.
Nhưng tổ chức thưởng phạt rõ ràng, tuy cứu người nhưng vi phạm nội quy nên vẫn bị phạt giam ba ngày, yêu cầu chép quy tắc hành vi của nhân viên tinh lọc sơ cấp một trăm lần.
Ngày thi đáng sợ bắt đầu, Diệp Thạch Lục lái xe mô tô vội vã đến nơi, anh ta không cạo râu, trên mặt còn xanh rì hàng râu, chỉ khi cười mới lộ ra vẻ trẻ con: "Đừng căng thẳng, phần lý thuyết nhất định sẽ không có vấn đề gì, tôi sẽ đợi hai người ở đây, cố lên!"
Trịnh Viện Viện nắm chặt tay, tinh thần tập trung cao độ, nghiêm túc nói: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Nghe thấy tiếng chuông báo kỳ thi bắt đầu, Thích Mê nhìn Diệp Thạch Lục: "Được rồi, giờ thi đã bắt đầu, chúng tôi vào đây."
"Ừ, thả lỏng đi, hai người có thể làm được." Diệp Thạch Lục cổ vũ.
Thích Mê mỉm cười, cùng Trịnh Viện Viện đi theo đám đông bên cạnh.
Đến gần cô mới phát hiện cổng thi được chia thành tám hàng, sau khi mọi người xếp hàng vào trong, kỳ thi bắt đầu, không cho ai có thời gian chuẩn bị.
Thích Mê đang định dẫn Trịnh Viện Viện đến một trong tám hàng thì khi quay lại, cô thấy cô ấy đang nhíu mày nhìn mình, dừng bước trong đám đông.
“Có phải cô Thích muốn tôi bị loại vì muốn bảo vệ tôi không?” Cô ấy hỏi.
Thích Mê ngây người, sau khi được lão Ngụy dạy dỗ nghiêm khắc, cô cũng đã ngộ ra rất nhiều điều, cô thoải mái thừa nhận: “Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ hy vọng như thế, nói không chừng còn không cho cô đăng ký. Nhưng bây giờ tôi sẽ không
như thế.” Nói xong, cô đưa tay về phía Trịnh Viện Viện "Tôi chân thành chúc cô thi tốt, vừa đánh đã thắng."
Nguyệt
Lão Ngụy nói rất đúng, mỗi người đều là một cá thể độc lập, dạy người câu cá vẫn tốt hơn câu cá cho người ta, giúp họ trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn chính là sự bảo vệ tốt nhất cho họ.
Ý cười trên mặt Trịnh Viện Viện càng đậm hơn, nắm tay cô: “Vậy tôi chúc chúng ta cùng nhau thành công. Từ giờ trở đi, cô sẽ là đối thủ của tôi, tôi sẽ không để cô thắng vì cô là bạn tốt của tôi đâu. Chúng ta cùng dựa vào bản lĩnh của mình?”