Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 61



Người trên bức họa đơn giản hỗn độn, đôi chân gầy nhỏ thân hình ốm yếu, giống như một con bọ ngựa với mái tóc vàng rối tung lộn xộn.

“Vừa cao vừa gầy, tóc lại vàng, sinh động thật….. Cô nhìn xem, tôi cũng cảm thấy cái này rất giống.” Thích Mê chỉ vào một người cao cao gầy gầy khác trên bức họa nói.

Đầu tóc hạt dẻ lộn xộn được vẽ đơn giản, tỉ lệ ngũ quan tuy không hài hòa, nhưng cặp mắt mèo kia trông cũng thật sáng ngời.

Eva cười một tiếng, cảm giác trong lòng cân bằng không ít, tầm mắt chuyển qua phía ngoài cùng bên phải, trong hình có một người với cặp mắt đỏ, cách bọn họ rất xa.

“Cái này, không phải chính là vẽ Tiểu Lãng Dữ đấy chứ?” Eva cười hỏi.

Thích Mê bây giờ mới thấy, cô cẩn thận quan sát khoảng cách của cậu bé có đôi mắt đỏ và những người khác, cảm thấy buồn cười: “Triệu Nhất Triết này, vẽ như không vẽ, làm gì mà vẽ xa cách cả dãy ngân hà vậy.”

Eva sờ sờ cằm, tự hỏi: “Có lẽ để... trút giận đấy nhỉ?”

Hình ảnh của bức họa này chen chúc, lớn bé vẽ tổng cộng có mười lăm người, trong đó mười bốn người ở phía góc trái đều nắm tay nhau, tràn đầy vui vẻ tươi cười. Chỉ có Tiểu Lãng Dữ, một mình đứng ở bên kia, đáng thương giống như bị cô lập.

Nguyệt

Tiểu Lãng Dữ nhìn bức họa này, khẽ hừ một tiếng ấu trĩ, xoay người đi xem tranh khác.

Phần lớn phong cách đều vô cùng bình thường, chỉ có một bức giống như quỷ vẽ vừa, đường cong bên trong vô cùng lộn xộn, nhưng nhìn kỹ có thể thấy được hai chữ “li tán”.

Tiểu Lãng Dữ khẽ nhíu mày, lui về phía sau một bước.

Vừa lúc đụng phải Thích Mê đang đi tới.

“Bị dọa rồi có phải không?” Thích Mê khẽ vuốt đầu của cậu bé, “Đừng sợ, chắc là do Vu Kiều Kiều vẽ đấy. Đứa nhỏ này, sau khi từ quê trở về liền bắt đầu há mồm ngậm miệng rất quái la.” Nói xong, cô chỉ vào một chỗ mực đã phai, cười nói, “Nơi này, vừa thấy là biết mới bị mẹ của con bé mắng cho một trận, tủi thân rớt nước mắt.”

Ba người cười khẽ vài tiếng.

Đại khái bị động tĩnh trong hành lang hấp dẫn, Đỗ Thụy nhẹ nhàng mở cửa đi ra, “Cô giáo Thích, cô không sao chứ?”

“Tôi không có việc gì, tất cả đều bình thường.” Thích Mê cười trả lời.

Đỗ Thụy nhìn chằm chằm cô hai giây: “Tôi thấy cô lại thay một bộ quần áo khác rồi, quần áo bị bẩn sao?” Lúc trước anh ấy đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng chính tay Thích Mê g.i.ế.c quái vật nên biết sau khi cô g.i.ế.c sẽ làm dơ quần áo và đổi bộ khác.

Lần này lại như vậy.

Thích Mê theo bản năng liếc nhìn qua một cái: “À, bị bẩn.”

Đỗ Thụy nhíu mày: “Hình như tôi nghe được tiếng của hổ.”

Thích Mê: “Ừm, là sư tử và hổ biến dị… Bọn nhỏ cũng đều nghe thấy được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đỗ Thụy: “Tôi nói rằng đây là bài kiểm tra của cô dành cho bọn nhỏ, cho nên trạng thái của chúng vẫn ổn.”

“Ừm, không sao đâu.”

Sau khi giải thích ngắn gọn tình hình, Thích Mê xoay người vào lớp Nha Nha, cởi áo lông vũ trên người xuống.

“Cô lại muốn đi ra ngoài?!” Eva và Tiểu Lãng Dữ trăm miệng một lời, thời gian ở cùng Thích Mê cũng lâu, bọn họ đều biết cô có thói quen thay đồ khi chuẩn bị ra ngoài.

Thích Mê nhìn nhìn bọn họ, cảm thấy hơi buồn cười: “Vô cùng ăn ý đấy... Tôi đi ra ngoài tìm hạt giống hoặc cành cây khô, sau đó quan sát xem có chiếc xe buýt nào có thể sử dụng được hay không.”

Tiểu Lãng Dữ xụ mặt: “Cô bị thương còn chưa hồi phục, cô không định nghỉ ngơi một chút sao?”

Eva phụ họa: “Đúng vậy, đêm qua cô cũng đâu có ngủ được.”

“Không có việc gì, tôi đã quen rồi, không mệt.” Thích Mê sờ sờ con d.a.o bên hông, “Đi nha.”

Cô vừa mới ra khỏi cửa được một bước, giây tiếp theo, một vật mềm mại ấm áp liền ôm lấy cô.

Tiểu Lãng Dữ lo lắng nhăn mày, ngẩng mặt lên: “Cô giáo Thích, em cũng muốn đi.”

Thích Mê: “Như vậy sao được? Em ở lại đây đi.”

Tiểu Lãng Dữ vừa nghe, càng thêm mạnh mẽ ôm lấy cô, làm nũng nói: “Không sao, em muốn đi theo cô giáo Thích.” Nghĩ nghĩ, lại học theo khẩu khí của Vương Tiểu Hổ, bồi thêm một câu, “Nếu như cô giáo Thích ở bên ngoài bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu bé vẫn không thể tùy ý nói ra từ ‘chết’.

“Không, được!” Ở phương diện này, Thích Mê nửa điểm cũng sẽ không châm chước, dùng sức kéo tay Tiểu Lãng Dữ ra.

Cô mới vừa ra khỏi cửa đã lập tức dùng chìa khóa khóa trái cửa lại.

Tiểu Lãng Dữ thở dài.

Câu quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa sổ lớp Nha Nha, kê một chiếc ghế nhỏ rồi giẫm lên trên, mở cửa sổ nhảy vọt ra ngoài.

Toàn bộ động tác đều dứt khoát nhanh nhẹn, Eva ở một bên nhìn đến ngây dại, lúc phản ứng lại chạy đến bên cửa sổ, bóng dáng Tiểu Lãng Dữ đã khuất sâu trong bóng tối.

Chạy ra hơn mười mét, Lãng Dữ liền khôi phục thành bộ dáng thiếu niên cao lớn.

Cậu nhìn về phía chùm tia sáng của xe máy dần biến mất, vẻ mặt bất đắc dĩ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com