"Con bé này, có biết dịu dàng đoan trang là gì không." Mẹ tôi vỗ vai tôi một cái, tôi xuýt xoa xoa xoa.
Mẹ tôi lại giơ tay lên.
Anh ta quay đầu lại, ngọt ngào gọi một tiếng mẹ, giọng điệu gọi nghe như mẹ tôi là mẹ ruột của anh ta vậy.
8.
Ngồi trên ghế sofa một lúc, mẹ tôi gọi tôi vào bếp.
[Hân Hân sẽ không nói xấu mình đâu nhỉ, không được, mẹ vợ là trợ thủ đắc lực của mình mà.]
Anh ta ôm chặt lấy eo tôi, hơi thở nóng rực lan tỏa bên tai tôi: "Vợ ơi, thỏa thuận."
[Eo vợ nhỏ quá, muốn véo một cái.]
Tôi mặt không cảm xúc ừ một tiếng.
Không như ý anh đâu, tôi sẽ nói đó.
Ăn trưa xong, hai chúng tôi đi ngủ trưa.
Anh ta cầm khung ảnh tôi để trên bàn học lên xem đi xem lại.
Ảnh trong khung là ảnh tốt nghiệp cấp ba.
Anh ta nhíu mày, liếc nhìn tôi, chỉ vào một người: "Người này em còn nhớ không?" Nói xong, ngón tay gõ gõ lên bàn học.
Tôi liếc anh ta một cái: "Ai?"
"Người này."
[Vợ sẽ không còn nhớ cậu ta đấy chứ, tôi hận.]
Tôi nằm trên giường nghi hoặc nhìn người anh ta chỉ, nhớ lại một chút: "Ôn Bách Dự?"
[Quả nhiên, hừ hừ, trời tối rồi...]
?
Tôi liếc nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ.
Khó hiểu liếc nhìn anh ta: "Nhớ chứ, á quân của trường mà."
Anh ta cười khẩy, mang theo vài phần quyến rũ.
[Á quân vạn năm, có gì ghê gớm đâu. Thành tích không bằng mình, đẹp trai cũng không bằng mình.]
Tôi cạn lời thầm nghĩ: "Anh đứng nhất trường, anh giỏi nhất, được chưa."
[Vợ sao lại thích cậu ta được nhỉ, tức c.h.ế.t mình mất.]
?
Tôi thích cậu ta khi nào?
Đồ ngốc.
Ghen tuông cũng không thể ghen lung tung như vậy chứ.
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi trùm chăn lên đầu, cầm điện thoại lướt Douyin, không hề để ý đến ánh mắt âm u của người nào đó.
Một lát sau, tôi cảm thấy bên kia giường bị lún xuống, người nào đó đưa tay ôm eo tôi, giả vờ vô tình cắn một cái vào vai tôi.
Tôi không kiềm chế được hít sâu một hơi, chóp mũi tràn ngập mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh ta.
[Ôi yeah, cuối cùng cũng cắn được vai vợ rồi.]
[Vợ lạnh lùng quá, có phải cố ý không muốn nói cho mình chuyện hẹn hò với cậu ta không.]
[Nếu năm đó không phải mình...]
"Nói" nặng lời rồi đó anh bạn.
Tôi hẹn hò với Ôn Bách Dự khi nào? Tôi đây rất mờ mịt. Còn năm đó cái gì, anh nói thử xem.
Tôi nâng mặt anh ta lên, cười híp mắt: "Chồng ơi, anh muốn biết chuyện của em và Ôn Bách Dự không?"
Ánh mắt anh ta lóe lên, nhưng vẫn cứng miệng: "Hừ, không muốn."
[Mau nói mau nói, nếu không, ông đây làm tổng tài bá đạo vung tay một cái, cậu ta sẽ sống không bằng c.h.ế.t.]
Tôi lộ ra hàm răng trắng bóng: "Em mệt rồi, không nói."
Tức c.h.ế.t anh luôn đi.
9.
Ngủ được nửa giấc, điện thoại dưới gối vang lên.
Là tiếng cuộc gọi WeChat.
Tôi theo bản năng mò điện thoại, hé mắt nhấn nút nghe.
Khuôn mặt tuấn tú phóng đại của người nào đó hiện ra trước mắt, tôi giật mình.
"Khụ khụ vợ ơi, nhà vệ sinh hết giấy rồi, mau đến đây." Anh ta nhăn nhó khuôn mặt tuấn tú, hai hàng lông mày nhăn nhúm.
[Lần đầu tiên làm chuyện cạn lời như vậy, là lần đầu tiên đó! Hình tượng tổng tài bá đạo của tôi a a a a a.]
Có chút hình tượng tổng tài bá đạo, nhưng không nhiều.
Tôi ngồi thẳng dậy hoàn hồn, thấy anh ta nhíu mày ngồi trên bồn cầu, phì cười thành tiếng vịt kêu.
Anh ta quát: "Tống Gia Hân."
Tôi thu lại ý cười, đoan trang trả lời anh ta một câu: "Vâng, tổng tài bá đạo của em."
Tôi nhanh chóng cúp điện thoại, đ.ấ.m tay lên chăn cười ha hả.
Vì tôi cười quá lớn, trong nhà vệ sinh truyền đến một câu lạnh lẽo: "Xong chưa?"
[Buồn cười vậy sao, tổng tài cũng phải đi nặng mà.]
Tôi lau nước mắt nơi đuôi mắt, lạch cạch xuống giường ôm một cuộn giấy trong tay, gõ ba tiếng lên cửa nhà vệ sinh.
Giọng anh ta buồn bực: "Cửa không khóa, ném vào đi."
[Mất mặt c.h.ế.t đi được, lần sau đến nhà vợ tôi nhất định mang theo gói khăn giấy.]
Anh bạn, không cần đâu, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, ha ha ha ha ha.