Simon đang nhai kẹp cao su thổi bong bóng, để ý ngửi một chút, đúng là thấy hương vị thoang thoảng trong không khí giống mùi dâu tây thật. "Đúng là dâu tây."
Simon nói xong, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kỷ Dung, đôi mắt cậu cong lên, con ngươi xanh nhạt hiện lên ý cười.
Kỷ Dung thấy ánh mắt Simon nhìn mình có vẻ khó hiểu, nhướng mày tỏ vẻ không vui lắm: "?"
Simon mỉm cười, nhìn sang phía khác, sau đó quay lại nhìn Loren đứng cạnh.
Lúc trước đội trưởng của bọn họ có hỏi xem có ai biết trong các gia đình quý tộc trong nước có vị Omega nào dùng chất khử mùi pheromone vị dây tây không. Cũng không biết vị nào truyền tin này ra ngoài, giờ đây không ít Omega xài cái mùi này, thậm chí có vài Beta và Alpha cũng dùng khơ khớ.
"Không có gì." Loren nắm tay lại che trên môi, ho khan: "Dạo này có khá nhiều người dùng mùi này."
Kỷ Dung nhìn Loren, hừ một tiếng.
"Hôm nay các cậu đánh hay lắm, tôi rất mong chờ được gặp các cậu ở trận đấu tiếp theo." Loren đưa tay ra trước mặt Kỷ Dung, nghiêm túc nói.
Kỷ Dung bắt tay cậu, gật đầu: "Ừ."
"Đội tôi còn một trận đấu đơn nữa, không nói chuyện được nhiều với các cậu, chúng tôi đi trước đây." Kỷ Dung kiếm cớ chuồn.
Loren dang tay, lùi lại một bước, nói: "Ừ, gặp lại sau."
Nhìn các thành viên đội Liên Bang rời đi, Simon huých khuỷu tay Loren.
Loren cau mày, quay lại nhìn thành viên nhỏ nhất đội, Simon: "Làm gì thế? Không biết lớn nhỏ gì hết."
Simon chớp mắt nhìn Loren, cười toe toét: "Đội trưởng, Kỷ Dung thích anh à?"
Loren: "..."
Loren: "???"
Simon: "Em thấy dạo này Sao Thủ Đô bán xịt khử mùi hơi bị chạy hàng, công lao của đội trưởng phải chiếm một nửa đấy!"
Loren: "Anh thấy chú mày rảnh rỗi nên sinh ra suy nghĩ linh tinh rồi đấy. Quay về, huấn luyện gấp đôi cho anh."
Simon nghe thấy câu này, mặt xị ra: "Anh đang lấy việc công trả thù riêng!"
Loren nhướng nhướng mày, kiểu gì cậu cũng không thể tự luyến, nghĩ rằng đối phương muốn thu hút sự chú ý của cậu được... Nhưng đúng là đã thu hút được sự chú ý của cậu rồi.
Nghĩ đến đây, cậu hơi xấu hổ.
Đều do đứa em trai không biết xấu hổ kia, lẽ ra không có chuyện gì, nói nói đến mức anh tin là thật rồi.
May ghê...
Kỷ Dung còn chưa biết chuyện này.
Nếu không thì mất mặt ra tận nước ngoài luôn rồi.
...
Mặc dù khách sạn Hoàng Gia Hoyt mới được xây dựng cách đây mười năm, nhưng nó đã trở thành tòa nhà mang tính biểu tượng của Sao Thủ Đô Hoyt. Nhà hàng không trung chìm trong biển mây, sàn nhà được làm bằng vật liệu trong suốt đặc biệt, ngồi trên đó mang lại cảm giác như ngồi trên mây thật sự.
Bất kỳ du khách nào đến Hoyt đều sẽ ghé thăm nơi này.
Kể từ khi Kỷ Sùng đến Hoyt, phần lớn thời gian ông đều ở lại khách sạn này chứ chưa từng ở lại Cung Điện Silve mà hoàng đế Hoyt sắp xếp.
Ông liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang khép hờ, kính cửa mờ mịt hơi nước, trên tấm kính hiện ra một bóng dáng mơ hồ. Mấy ngày nay, ông đều đang làm công tác tư tưởng cho nhóc này, tiếc là em ấy quá cứng đầu, mím chặt môi cũng không muốn dẫn ông đi gặp gia đình, thậm chí còn không nói tên thật của mình.
Thực tế, không phải ông không đoán được. Khi người ấy rời đi, Hoyt đang lâm vào hỗn loạn. Hoàng đế tiền nhiệm lâm bệnh nặng sắp chết, các đại quý tộc Hoyt tranh quyền đoạt lợi...
Em ấy hẳn là một quý tộc Hoyt, nguyên nhân rời đi ông đoán là có thể liên quan đến nội chiến Hoyt. Ông cứ nghĩ là gia đình ép em ấy về để liên hôn, nhưng ngay từ ngày đầu tiên gặp lại, ông có thể chắc chắn rằng tuyến thể của em ấy chưa từng bị ai khác chạm vào, trên người cũng không có bất kỳ mùi của Alpha nào.
Nếu không phải là liên hôn, vậy tại sao phải rời đi?
Kỷ Sùng nhìu mày, không rõ nguyên nhân chuyện này. Ông cũng từng nghĩ đến việc trực tiếp kiểm tra máy liên lạc của người yêu, nhưng ông muốn họ chân thành với nhau hơn, nên giờ vẫn chưa làm gì.
Còn thời gian, ông đợi được.
Sau khi Horace tắm xong, anh đứng trước gương, nhìn mình trong gương.
Mắt hơi hơi hồng...
Vì lúc nãy bị Kỷ Sùng làm cho khóc ở trên giường.
Anh đẹp trai nhăn mày, vỗ trán nhăn nhó.
Sau này sẽ bị cười nhạo đến chết, thiết huyết hoàng đế mà bị làm đến mức khóc...
Nghĩ đến đây, Horace bóp trán, cái đầu nhức nhức.
Kỷ Sùng xuất hiện hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của anh.
Nhưng nhìn thấy người đàn ông này, trái tim anh trở nên rối bời. Anh hoàn toàn có thể hất tay anh ấy ra, nhưng lại lưu luyến không muốn hất đi.
Muốn ở bên Kỷ Sùng, một trong hai người họ sẽ phải từ bỏ mọi thứ họ có hiện tại.
Ai là người nhượng bộ?
Horace cắn môi.
Ngai vàng...
Hay là...
"Cốc cốc cốc."
"Chưa tắm xong à?" Tiếng gõ cửa nhịp nhàng kèm theo giọng nói khiến người say đắm như rượu mạnh vang lên, kéo Horace ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Lâu không nhìn thấy em, anh nhớ em." Kỷ Sùng dựa vào cửa, một tay cầm tay nắm, vừa cười vừa nói, nhưng ngữ điệu rất nghiêm túc.
Horace vỗ chiếc khăn lau tóc vào tay Kỷ Sùng: "Bây giờ anh biết nói ba hoa rồi đấy, trước kia anh cứ như khúc gỗ, em có nói gì anh mới làm nấy, lễ tết gì em cũng phải nhắc nhở mới nhớ ra."
"Ừ, anh vẫn luôn nhớ em, nhưng không tìm được em. Lần này anh nhất định sẽ không để em biến mất nữa. Cho dù em là ai, gia cảnh thế nào, anh đều muốn ở bên em. Anh nhất định sẽ khiến bọn họ đồng ý."
"Gia đình em.." Trái tim Horace nóng lên, xúc động muốn nói thẳng thân phận của mình, gia đình anh không phải nguyên nhân, mà điều khiến anh còn do dự, lại là chính bản thân anh. "Bọn họ..."
"Khi nào em nghĩ xong thì nói với anh. Tất cả những trở lại này anh sẽ giải quyết hết, em chỉ cần nói ra thôi. Anh không muốn rời xa em nữa."
"Vậy, nếu như muốn ở bên em, anh cần từ bỏ mọi thứ anh đang có ở Liên Bang thì sao?" Horace hỏi: "Bao gồm toàn bộ chiến công hiển hách mà anh đã nỗ lực đạt được từ trước đến giờ."
Kỷ Sùng không chút do dự: "Được."
Horace: "Anh có biết mình đang nói gì không đấy?"
Kỷ Sùng: "Anh nói là được."Horace: "Anh điên rồi. Đó là tổ quốc của anh, anh... anh là Chiến thần của Liên Bang."
Kỷ Sùng nhìn Horace đang đứng trong phòng tắm, hơi nước bủa vây, màn hơi nước mờ nhạt khiến khuôn mặt Horace trở nên mơ hồ, mái tóc dính vào trán, mềm mại và lộn xộn.
Kỷ Sùng đặt một ngón tay lên miệng Horace, tiếng nói ngừng lại. "Anh không điên. Hiện tại Liên Bang không có chiến tranh, có anh hay không cũng vậy thôi. Quân đội sẽ không giải tán vì không có anh, Sao Bắc Cực cũng không mất đi khả năng phòng ngự chỉ vì mất đi anh."
"Em hỏi anh có thể từ bỏ tất cả hay không, điều có có nghĩa là, muốn ở bên em, anh không còn là nguyên soái liên bang nữa. Vậy thì sao? Anh có thể không làm."
"Nhưng một ngày nào đó, Liên Bang xảy ra chiến tranh, cần đến anh, anh sẽ quay lại chiến đấu vì tổ quốc."
Horace nghe thấy lời Kỷ Sùng nói, trong lòng như bị thứ gì đó níu lấy. Hiển nhiên, Kỷ Sùng đã cân nhắc điều này thật lâu, thậm chí còn suy tính sâu hơn cả anh.
Horace cắn môi, hỏi: "Có thể từ bỏ chức nguyên soái vì em..."
"Ừ." Kỷ Sùng không hề do dự, trả lời dứt khoát mà kiên định.
Horace tránh né ánh mắt Kỷ Sùng nhìn mình, khẽ nói: "Xin lỗi, Kỷ Sùng, em cần chút thời gian suy nghĩ đã."
Kỷ Sùng dùng ngón trỏ thon dài xinh đẹp của mình gõ nhẹ lên trán Horace, nhẹ giọng: "Được, anh cho em thời gian."
"Lại đây, anh lau tóc cho em." Kỷ Sùng nói.
"Vâng." Horace theo Kỷ Sùng vào phòng.
Đôi mắt trong sáng của Kỷ Sùng tràn ngập ý cười nhàn nhạt, khóe môi hơi giương lên, nghiêm túc vuốt tóc người trước mặt, không kìm được vẻ dịu dàng đang tràn ra.
Horace...
Nếu như anh kể cho Kỷ Sùng nghe mọi chuyện thay vì bỏ đi và một mình gánh lấy tất cả...
Không, lúc đó anh bỏ lại Kỷ Sùng mà đi là vì bản thân anh cũng không chắc chắn mình có thể khống chế được tình hình ở Hoyt, bản thân mình có thể sống sót được bao lâu, hay sớm muộn gì cũng gặp một tai nạn như cha anh, hoặc chết vì bệnh tật như anh trai.
Lúc ấy, anh còn không thể tự bảo vệ mình, nếu không, anh cũng không phải lén lút sinh ra Kỷ Dung rồi nhờ anh trai đưa Kỷ Dung đến bên Kỷ Sùng.
Sau khi sấy tóc xong, hai người "chơi" với nhau một lúc, khiến cho khuôn mặt của Horace đỏ một cách bất thường khi họ ra ngoài ăn trưa.
Nhà hàng không có nhiều người lắm, mặc dù khách sạn Hoàng Gia Hoyt là địa điểm du lịch nổi tiếng, nhưng cũng không có nhiều người đủ trình tiêu tiền ở nơi này, nên trong nhà hàng chỉ có Kỷ Sùng, Horace và một vài vị khách khác.
Horace mới đến đây đã nhìn qua một lượt. Những người này không phải quý tộc ở Hoyt. Họ đều là người nước ngoài.
Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thực ra, anh cũng đang cân nhắc xem có nên đổi khách sạn khác cho Kỷ Sùng hay không, ở chỗ này xác suất gặp người quen quá cao.
Hai người ngồi xuống dùng bữa.
Có mấy người ngồi cách đó không xa, đều là người trẻ tuổi đang nhỏ giọng trò chuyện.
"Èo, không hiểu nổi luôn, sao không để tụi mình xem thi đấu xong rồi mới về nước chứ?"
"Đúng vậy, chẳng dễ dàng gì mới đến được Hoyt, không vào nổi TOP16 ... cũng bình thường mà? Chín năm trước đội mình mới lọt nổi vào TOP16 một lần, bọn họ đều được ở lại xem hết rồi mới phải về."
"Sao mà tôi biết được... Dù sao thì huấn luyện viên cũng nói rồi, vấn đề không phải chỉ là quay về.""Mắt tớ mấy hôm nay cứ giật giật, cứ linh cảm như sắp xảy ra chuyện gì đó.."
Chàng trai vừa nói có làn da ngăm ngăm, lông mày nhíu lại thành hình chữ "xuyên", trong lúc nói, mí mắt cậu ta thực sự giật giật như xác nhận lại những điều cậu ta vừa nói.
"Có thể có chuyện gì chứ?"
"Đừng có nói là... có thật đấy. Hôm nay cậu có xem trận đấu giữa Liên Bang và Rhea không? Mẹ nó! Liên bang vẫn chiến thắng dù bên kia có bước nhảy không gian. Đội trưởng RONG của Liên Bang với cái thao tác cấp thần vô hạn combo điều khiển tiết tấu của cả hai trận đấu luôn. Còn YUAN nữa, phản xạ nghịch thiên vờ lờ. Liên Bang khéo mà vô địch năm nay đấy."
"Nếu vô địch thật, đội mình có người phải trồng chuối mà ải chỉa đó nha! Há há há!" Khi nói lời này, mấy người nhìn đồng đội mình đầy vẻ trêu chọc.
Sắc mặt thiếu niên tái đi, cáu gắt: "Liên Bang giờ mới vào đến TOP8! Đừng có nói bậy! Hoyt nhất định sẽ không thua!"
"Nghe nói trận hôm nay của Liên Bang, thành viên đội Hoyt đều đến xem đấy. Điều này chứng tỏ Hoyt bắt đầu để ý đến Liên Bang rồi!"
"Cậu chẳng nghĩ được gì hay ho cả! Liên Bang sẽ không vô địch!"
"Được được được,... Hoyt sẽ thắng!"
Đám người này đều là thành viên đội Bắc Mali, cậu chàng họ nhắc đến chính là Phong Hỏa Bất Lưu được quần chúng ghi nhớ vì màn tự giới thiệu.
Kỷ Sùng nghe thấy đám người bắc Mali nhắc đến con trai mình Kỷ Dung, khóe môi giương lên: "Kỷ Dung lần này biểu hiện không tệ."
Horace đồng ý. Từng trận đấu Kỷ Dung đều chưa từng mắc sai sót nào. Nói thật, năm nay để cạnh tranh quán quân khả năng chỉ có Liên Bang và Hoyt, một trong hai đội này thôi.
So với Hoyt, anh càng mong Liên Bang sẽ giành được chức vô địch.
Với tư cách là nước chủ nhà, cả cúp và phần thưởng đều do Hoyt chuẩn bị.
"Trận đấu trước chỉ vội vàng chóng vánh gặp qua một lần, không có thời gian chuyện trò với con..." Nghĩ tới Kỷ Dung, Horace không khỏi thở dài. Kỷ Dung sinh ra không lâu, anh trai đã gần như kiệt sức, tình hình trong nước hỗn loạn như mớ bòng bong. Bản thân anh thì hết hôm nay bị người uy hiếp, ngày mai lại một người khác đe dọa, thời gian bên con không nhiều. Lần này gặp lại vẫn chưa trò chuyện được tử tế lần nào...
"Mai không phải thi đấu, gọi nó đến, gia đình mình ăn một bữa cơm." Kỷ Sùng biết người yêu mình nhớ con trai, liền nói.
Horace do dự, hơi lo lắng nói: "Liệu con có ghét em không? Dù sao thì em cũng không ở bên con bao năm rồi..."
"Không sao đâu, có anh đây."
"Ừm..."
Horace gật đầu.
Lúc này, máy liên lạc của Horace rung lên, một tin nhắn hiện ra.
Kỷ Sùng liếc nhìn theo phản xạ, chỉ thấy một cái tên - Hans.
Đó là tên của bộ trưởng bộ quốc phòng Hoyt.
Horace cầm máy liên lạc, cau mày, đột nhiên đứng dậy nói: "Em có việc bận rồi, phải quay về."
"Ừ, em cứ đi đi. Giờ này tối mai anh sẽ bảo Kỷ Dung đến cùng đợi em tới ăn tối." Kỷ Sùng không nói muốn tiễn Horace vì ông biết người yêu mình, người mà cái tên cũng chưa tiết lộ, sẽ không đồng ý.
"Được, em sẽ đến đúng giờ!"
Horace vội vã rời khỏi khách sạn quay về cung điện. Trong thiết bị trị tiệu tối tân của cung điện hoàng gia, Hosea đang nằm bên trong.
Horace nhìn Hans, không hài lòng nói: "Ta đã dặn phải bảo vệ sự an toàn của thân vương! Sao lại xảy ra chuyện này?"
Hans quỳ trên mặt đất, không biện bạch gì, thị vệ bên cạnh Hans cũng đang quỳ xuống thì cất tiếng giải thích: "Bẩm bệ hạ, thân vương bệ hạ cùng những kẻ thúc đẩy chế độ quân chủ lập hiến tổ chức một bữa tiệc. Có kẻ cài bom điều khiển từ xa trong đó, nếu Hans tướng quân không đỡ đạn cho thân vương Hosea, thân vương có thể đã chết rồi!"
"Từ khi trở về, tướng quân vẫn quỳ ở đây. Thuộc hạ đã cố gắng thuyết phục tướng quân đi chữa thương trước, nhưng ngài ấy không đi..."
Nghe thấy thế, Horace chú ý đến vết máu trên quần áo và dọc cánh tay Hans: "Đứng dậy, đi chữa thương trước đi đã."
Hans: "Vâng."
----------------------
Hoan nghênh sửa lỗi chính tả, lỗi gõ chữ, lỗi dùng từ. Cảm ơn các bạn rất nhìu <3