Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

Chương 70: Chất vấn



Nhìn Hans rời đi, Horace cũng hiểu, anh là người đang gây khó dễ cho vị bộ trưởng này.Vài phút sau, khoang điều trị mở ra.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Horace hỏi Hosea, người ốm yếu nằm trong khoang điều trị, bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.

Sắc mặt Hosea tái nhợt, nhìn thấy anh trai, anh nói: "Đỡ nhiều rồi ạ."

"Anh đã nói rồi, em đừng làm mấy chuyện này nữa, sao em không nghe lời?" Horace bất đắc dĩ nhìn em trai.

"Em sẽ không dừng lại, anh nói cũng vô dụng thôi." Hosea ngồi dậy nói tiếp. "So với cái này thì, chuyện của anh với anh ta sao rồi?"

Horace: "..."

Hosea cười cười: "Dạo này hoàng huynh ít về cung nha."

Horace: "Em nghĩ là chỉ một Kỷ Sùng có thể thay đổi suy nghĩ của anh à?"

Hosea: "Thế anh nghĩ sao?"

Horace: "...Không thể."

Hosea: "Anh, anh do dự rồi."

Horace: "..."

Horace đổi chủ đề: "Em có biết em làm như vậy là động chạm đến lợi ích của bao kẻ, khiến bao người muốn giết em không? Em nghĩ vì sao ta lại yêu cầu Hans bố trí bảo vệ em thật chặt chẽ mỗi lần tiệc tùng? Đây là lần thứ mấy rồi?"

"Em quên phụ hoàng và hoàng huynh của chúng ta chết như thế nào rồi à?"

Hosea rút kim tiêm trên mu bàn tay, ra khỏi khoang trị liệu, hít thật sâu rồi nói: "Anh, đất nước này không còn là Hoyt hai mươi năm trước nữa, anh cũng không còn là vị hoàng đế bị chèn ép năm ấy nữa rồi."

"Không ai còn dám phản đối lời anh nói, chỉ có vấn đề duy nhất là bản thân anh nghĩ thế nào."

"Rốt cuộc là anh không muốn, hay là đám quý tộc kia không muốn."

Hosea đặt tay lên lồng ngực anh mình, ấn xuống vị trí trái tim: "Anh tự hỏi chính mình xem."

Người bên ngoài thấy Hosea đã ra ngoài thì chạy lại vây quanh anh để kiểm tra số liệu sức khỏe.

Horace đặt một tay lên khoang trị liệu.

Vào thời của vua cha họ, đảng cải cách đã tồn tại rồi. Vua cha ủng hộ cải tiến, vì trong cả vũ trụ này, không có nhiều đất nước vẫn giữ thể chế quân chủ chuyên chế, vận mệnh quốc gia chỉ do một người quyết định. Là người thì ai cũng có sai lầm, là một vị vua, một sai lầm cũng có thể khiến đất nước rơi vào hỗn loạn.

Trước khi vua cha xảy ra tai nạn xe, ngài và anh cả đã chuẩn bị đề xuất cải cách. Tuy rằng khi đó ngài ấy còn chưa già, nhưng dường như cha biết được một vài chuyện gì đó nên không lâu sau tai nạn xảy ra, cả cha và mẹ anh đều qua đời do một vụ tai nạn xe.

Sau này, anh bị buộc phải ngồi lên ngai vàng, đám quý tộc kia vẫn tìm mọi cách để tiêu diệt phe cải cách. Thế nhưng tình hình trong nước lúc ấy quá hỗn loạn, một đất nước mà có đến bảy đảng phái tranh đấu...

Dần dần, bằng một số thủ đoạn, anh từ từ thay máu người trong quân đội bằng người của mình, lại trải qua đến bảy cuộc đảo chính mới có thể hoàn toàn nắm được thực quyền trong tay.

Hosea nói đúng, bây giờ chỉ cần anh nói một tiếng việc cải cách sẽ được tiến hành. Hoyt hiện tại không còn là Hoyt dưới thời cha anh cai trị nữa, mà là một Hoyt nằm hoàn toàn trong bàn tay anh.

Lời anh nói, không ai dám trái.

Horace bước ra ngoài, những người ở ngoài đang định chào thì anh xua tay ra hiệu không cần, sau đó quay bước sang phòng bên cạnh. Vết thương trên cánh tay Hans vừa được chữa trị bằng thiết bị y tế, nhưng vì trước đó không có biện pháp cấp cứu trước nên đã để mất máu quá nhiều, sắc mặt Hans tái nhợt.

"Bệ hạ." Hans đứng dậy, cung kính cúi chào.

Horace xua tay: "Ngồi đi."

Hans chấp hành mệnh lệnh ngay lập tức: "Vâng, bệ hạ."

Horace nhìn bộ trưởng của mình và nói: "Ngươi vất vả rồi, đứa em này của ta đã gây quá nhiều rắc rối cho ngươi. Bắt ngươi trông nom nó lâu như vậy, khiến ngươi thiệt thòi rồi."

"Là nghĩa vụ của thần." Hans do dự rồi hỏi: "Thân vương đã khỏe hơn chưa ạ?"

Horace nhìn sâu vào mắt Hans và nói: "Đã ra khỏi khoang trị liệu, nhảy nhót lung tung rồi."

"Hans, ngươi nghĩ gì về cải cách?"

Hans đột ngột ngẩng đầu nhìn Horace, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng ngay sau đó, hắn lại trả lời không hề đắn đo: "Thần nghe bệ hạ."

Horace: "Bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn chẳng hề thay đổi."

"Cái gì cũng nghe ta, ta cũng không biết là tốt hay xấu đây, lúc đó cũng vì ngươi nghe lời nên mới chọn ngươi."

Hans không nói gì. Gia tộc của ắn là một chi quý tộc Hoyt sa sút khi Horace lên ngôi. Mọi thứ hắn có được hiện tại đều nhờ vào việc đi theo nhà vua. Hosea nói cũng đúng, hắn trung thành tuyệt đối, một cách ngu ngốc.

"Dưỡng thương cho tốt." Horace khẽ nói, sau đó rời đi.

...

Kỷ Dung lấy máy liên lạc ra, đọc lại tin nhắn của cha mình.

Kỷ Sùng: Mai bố giới thiệu con với một người tại khách sạn Hoàng Gia Hoyt. Hẹn ăn tối cùng nhau lúc 6h.

Giới thiệu ai cơ?

Không cần đâu, con trai bố đã hiểu biết vô cùng sâu sắc rồi!

Lần trước con đã nhìn thấy bố bế ai đó vào khách sạn Hoàng Gia Hoyt!

Bố sắp sửa chính thức giới thiệu anh với "mẹ kế".

Hôm sau, khi trời chạng vạng tối, Kỷ Dung sửa soạn quần áo một phen, chuẩn bị chính thức gặp mặt "mẹ kế", anh phải để lại ấn tượng tốt một chút.

"Tôi có việc nên ra ngoài một lát." Kỷ Dung chào.

Giang Nguyên đang đọc tài liệu học tập Kế Dương gửi, tay còn cầm máy đọc sách, thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ vẫy vẫy tay tỏ vẻ "tạm biệt".

Kỷ Dung còn không có được cái liếc mắt, đau lòng ghê, Giang Nguyên còn không thèm hỏi anh đi đâu.

Sau khi Kỷ Dung đi, đám người Cố Bạch liền xông vào phòng Giang Nguyên.

"Giang Nguyên, em có biết Kỷ Dung đi đâu có việc gì không?" Cố Bạch hỏi.

Giang Nguyên vừa xem tin tức vừa trả lời: "Em không biết. Em vẫn ở đây với mọi người, cậu ấy chỉ nói là đi ra ngoài, làm sao em biết là đi làm gì? Anh hỏi em em biết hỏi ai?"

Cố Bạch: "Hai người các em dính nhau như song sinh, không hỏi em thì anh hỏi ai?"

Cyril: "Đúng rồi đấy, hai đứa bây mặc chung một cái quần cũng được luôn rồi."

Giang Nguyên ngẩng đầu lên nhìn đám Cyril, Cố Bạch: "Nói gì khoa trương thế?"

Cố Bạch nghiêm túc: "Không, nói một cách chuẩn xác thì tụi anh đã nói gần với hiện thực nhất rồi đấy."

Giang Nguyên: "Phì... Thực ra hồi em với Kỷ Dung mới gặp nhau, quan hệ không tốt đâu ạ."

Cyril nghe Giang Nguyên nói, vẻ mặt hiện đầy "em đùa anh à": "Không phải chứ."

Giang Nguyên bỏ máy đọc sách trong tay xuống: "Đúng thế đấy ạ."

"Dù sao thì hai đứa hiện tại cũng rất tốt mà, không phải vì em không thích mùi pheromone của nó mà nó mới dùng mùi dâu tây để che đi hay sao?" Lưu Sơn nhìn Giang Nguyên nói. "Anh bảo thật như này hơi kỳ cục ấy Giang Nguyên, sao một Beta như em lại nhạy cảm với pheromone thế."

Giang Nguyên nhướng mày: "Thực ra em cũng thấy lạ lắm, em ngửi mùi pheromone của mọi người thì không sao, nhưng cứ ngửi mùi trên người cậu ấy là em thấy không thoải mái lắm."

Lưu Sơn thần bí đến gần Giang Nguyên, thì thào: "Thực ra anh cũng không thấy thoải mái khi ngửi."

Giang Nguyên: "?"

Lưu Sơn chớp chớp mắt, giải thích: "Do áp chế pheromone đấy. Pheromone của Kỷ Dung mạnh lắm, Alpha cũng không thích tí nào."

Mọi người nhao nhao mô tả cảm giác của họ với pheromone của Kỷ Dung, đơn giản thì ai cũng là "Tôi muốn quỳ xuống thần phục luôn". Nhưng với tư cách là một Alpha, làm gì có ai muốn bị đàn áp bởi một Alpha khác đâu.

Mấy người ngồi tán gẫu về pheromone, còn hỏi han mùi yêu thích của nhau. Sau một hồi lâu tâm sự, Cố Bạch lại quay về chủ đề ban đầu: "Ở đây mà cũng có người rủ Kỷ Dung đi chơi, anh khá là tò mò không biết là ai..."

Lưu Sơn nhăn mặt: "So với Kỷ Dung thì tớ muốn biết Chiến Thần của chúng mình đi đâu hơn."

Cyril: "Tụi mình không dám nói, cũng không dám hỏi luôn."

Cố Bạch: "Suốt thời gian này không thấy cái bóng ngài ấy đâu, chắc chắn đã bị một yêu tinh nước ngoài nào quyến rũ đi rồi."

...

Khách sạn Hoàng Gia Hoyt.

Kỷ Dung được đưa lên tầng, liếc mắt nhìn là thấy ngay cha anh Kỷ Sùng và người ngồi cạnh.

Người kia rất đẹp trai, nhìn kỹ còn thấy đường nét và mặt mày khá là giống anh.

Tim Kỷ Dung chợt đập như sấm, chẳng lẽ "mẹ kế" của anh trông giống hệt "mẹ ruột" mà anh chưa từng gặp hay sao? Thật ra, cái này có thể xảy ra đấy.

Lông mày và dáng mắt của mẹ kế trông rất giống anh, miệng cũng khá giống.

Kỷ Dung lại nhìn Kỷ Sùng, chẳng lẽ cha anh đang dùng mẹ kế chơi trò "thế thân" à...

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Kỷ Dung không kìm được khóe miệng giật giật.

Đệch.

Cha anh, khốn thật.

"Đến đây, ngồi xuống." Kỷ Sùng trầm giọng.

Kỷ Dung kéo ghế ra ngồi xuống, chuyển mắt sang ngắm nhìn người đàn ông ngồi cạnh cha mình, nhìn thật cẩn thận, càng nhìn càng thấy giống bản thân, giống ít nhất là năm phần mười.

Mẹ kế số khổ quá.

Hơn nữa, mẹ kế lại còn có thai rồi, muốn chia tay cũng không được.

Cha, ngài thật là hư đốn.

Còn không bằng cứ độc thân như ngày xưa.

Horace dù đã là vua một nước, nhưng trước mặt con trai đã nhiều năm không gặp, anh có chút rụt rè: "Ta, ta là..."

Horace chưa bao giờ căng thẳng như vậy, không ngờ đến lúc gặp mặt con trai mình lại lắp bắp, thậm chí không biết giới thiệu bản thân với Kỷ Dung như nào.

Kỷ Dung chợt làm động tác ra hiệu dừng lại, nói: "Con biết người là ai."

Horace: "Con biết?" Chẳng lẽ con đã biết ta chính là người cha Omega của con?

Kỷ Dung: "Vâng, lần trước con thấy cha đi với ngài, con đã biết và chuẩn bị tinh thần rồi."

Horace: "Thì ra con đã biết lâu rồi, vậy con thấy ta thế nào?" Con nghĩ gì về người cha ruột đã bỏ rơi mình nhiều năm không thèm đoái hoài gì như vậy.

Kỷ Dung liếc nhìn Kỷ Sùng ngồi cạnh, nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng được ạ, chỉ cần một chút thời gian để làm quen thôi. Chờ khi nào về sao Bắc Cực, ngài có thể ở nhà cùng cha. Hiện tại con đang học ở Sao Thủ Đo, không về nhà thường xuyên được. Từ từ rồi sẽ quen thôi ạ." Chỉ cần ngài và cha của con yêu đương quấn quýt là được rồi, con có thể chấp nhận người "mẹ kế" này.

Horace sửng sốt nghe Kỷ Dung nói: "Con trai, con muốn ta và Kỷ Sùng quay về sống ở Sao Bắc Cực?"

Kỷ Dung: "..."

Kỷ Dung: "???"

Trực tiếp gọi anh là con trai luôn? Nhanh vậy sao?

Thấy Kỷ Dung không trả lời, trái tim Horace thắt lại. Đúng lúc, chân Kỷ Dung bị dẫm mạnh một phát. Anh ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ Sùng đang trợn trừng mắt lườm mình.

Kỷ Dung: "..."

Tui đã không còn cha ruột nữa rồi!

Bye!

Kỷ Dung rên rỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Nếu không muốn đi Sao Bắc Cực, ngài cũng có thể đi đến những hành tinh khác ạ. Cha có thể ở hành tinh khác cũng được."

Nghe Kỷ Dung trả lời câu hỏi của mình, xác nhận hai chữ con trai của mình, trong lòng Horace vốn còn đang do dự chợt trở nên kiên định hơn: "Không cần đến các hành tinh khác, Sao Bắc Cực rất tốt. Ta muốn xem nơi con đã lớn lên."

Kỷ Dung: "..." Mẹ kế này rất quan tâm đến anh.

Trong bữa ăn, chân Kỷ Dung bị dẫm lên rất nhiều lần.

Horace nói: "Ta đã đến xem tất cả các trận đấu của con, thật sự rất tuyệt vời."

Kỷ Dung nghiêng đầu: "Năm nay tụi con muốn tranh chức vô địch."

Nghe vậy, Horace nói: "Con chắc chắn chứ?"

Kỷ Dung gật đầu.

Horace: "Vậy thì con phải cố gắng nhé. Năm nay, ngoài cúp và tiền thưởng, Hoyt sẽ trao cho đội vô địch một món quà đặc biệt."

Kỷ Dung: "?"

Horace lấy máy liên lạc của mình ra và gửi đi một tin nhắn.

...

Viện nghiên cứu Hoàng gia Hoyt.

Viện trưởng cau mày, ông vừa nhận dược tin nhắn từ bệ hạ yêu cầu bổ sung bảy nút không gian làm phần thưởng cho người chiến thắng trong cuộc thi này.

Chi phí sản xuất nút không gian rất cao. Mặc dù không giống các nước mà chỉ có nguyên soái và tướng quân mới mua được thiết bị từ Hoyt, nhưng trong nội bộ Hoyt cũng có yêu cầu nhất định về quân hàm mới được phép sở hữu nút không gian.

Đây là lần đầu tiên nút không gian được chỉ định làm phần thưởng.

Bệ hạ ra lệnh, ai dám chất vấn?

Haiz, thôi thì bắt tay vào chuẩn bị từ giờ đi ha.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com