Kỷ Dung lén liếc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh nghiêm túc của Horace ở đối diện, người đang nhìn cậu với ánh mắt ngậm cười.
Má, ai mà chịu nổi!
Mẹ kế tui yêu mù quáng rùi, nhìn ngài ấy dịu dàng biết bao, cha tui muốn làm trai tồi tui cũng quyết không đồng ý!
"Năm nay con không thấy có thông tin gì về phần thưởng đặc biệt cả." Kỷ Dung nắm tay, nhẹ giọng nói.
Horace cười: "Vừa mới thêm thôi, mấy ngày nữa sẽ công bố tin chính thức."
Mẹ kế có vẻ biết rất nhiều điều, gia thế đằng sau ngài ấy chắc chắn không tầm thường chút nào.
"Dạ, con ăn xong rồi." Kỷ Dung đặt bộ đồ ăn trên tay xuống, đang định lấy khăn giấy thì thấy một tấm khăn giấy trắng tinh đưa ra trước mặt mình. Kỷ Dung ngẩn ra một tích rắc rồi nhận lấy khăn, nói lời cảm ơn.
Horace: "Còn khách sáo với ta à?"
Kỷ Dung:... Ngài tha thiết muốn làm mẹ tui thật đấy! QAQ
Thấy cha cứ nheo mắt lườm mình lạnh lùng, dù đã biết cha hết lòng quan tâm mẹ kế của mình từ lâu, nhưng tận mắt chứng kiến, trong lòng Kỷ Dung vẫn không tránh được chút xót xa, bất lực lắc đầu.
Nhìn thấy vẻ miễn cưỡng của Kỷ Dung, Horace cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng dù sao đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên của họ sau nhiều năm xa cách, cũng khó cho con trai khi phải chấp nhận một người cha vắng mặt suốt mười tám năm cuộc đời mình ngay lập tức.
"Hai người cứ từ từ ăn nhé, con phải về huấn luyện rồi." Kỷ Dung giải thích hai câu.
Kỷ Sùng thấy con trai định rời đi nhìn hơi trợn mắt, đang định mắng mỏ thì bị người bên cạnh đụng nhẹ vào khuỷu tay, lại nghe người bên cạnh nói: "Ừ..."
Kỷ Dung đứng dậy chỉnh lại quần áo, đang định rời đi thì nghe thấy người đàn ông có vẻ ngoài giống mình ở đối diện nói với giọng điều mềm mỏng: "Chúng ta trao đổi số liên lạc nhé?"
Kỷ Dung: "..."
Thấy Kỷ Dung im lặng, người đàn ông trước mặt lập tức lộ ra vẻ thất vọng, đôi mày hơi nhíu lại, khóe miệng kéo xuống, hỏi cậu: "Số của con là bao nhiêu?"
"Dạ?"
"Số liên lạc của con là bao nhiêu? Hay là con thêm ta nhé?"
"Vâng!"
Sau khi thêm số của nhau, Kỷ Dung đi trước để lại Kỷ Sùng và Horace.
Kỷ Sùng hỏi người yêu: "Em vừa nói là muốn cùng nhau về Sao Bắc Cực ư? Thật sao?"
Horace ậm ừ một tiếng, giọng nói không nặng không nhẹ, hai mắt vẫn dán về hướng Kỷ Dung vừa rời đi.
Tâm trạng của Kỷ Sùng lúc này toàn bộ đều là "Nếu biết con trai có tác dụng này lẽ ra phải lợi dụng nó từ sớm mới phải", sau đó hối hận vì không đưa công cụ hình người "con trai" ra áp dụng sớm hơn.
Thấy tâm trạng Horace không vui, Kỷ Sùng vòng tay ôm lấy người yêu, dịu dàng an ủi: "Con chỉ tạm thời chưa quen thôi, một thời gian sau là ổn."
Horace lại ậm ừ, lát sau mới hỏi Kỷ Sùng: "Anh nói với con bao giờ thế?"
"Về em ấy."
Horace nói thêm như sợ Kỷ Sùng không hiểu ý mình.
Kỷ Sùng lắc đầu: "Anh chưa nói với con."
Horace: "Vậy sao con biết được?"
Kỷ Sùng: "Nhìn mặt là biết mà nhỉ? Hai người trông giống nhau lắm."
Horace do dự một lát rồi "ồ" một tiếng.
Sau đó anh hít một hơi thật sâu rồi nói: "Kỷ Sùng, em cần một thời gian nữa để giải quyết chuyện ở Hoyt. Em sẽ không thể gặp anh thường xuyên, có thể sẽ phải bận rộn trong thời gian dài."
Kỷ Sùng dịu dàng nhìn Omega của mình và hỏi: "Cần anh giúp gì không?"
Horace lắc đầu: "Không cần, em có thể tự xử lý được, anh chỉ cần đợi em một thời gian nữa là được."
Horace nghiêm túc nhắc ông: "Đừng nghe ngóng chuyện của em. Sau này em sẽ giải thích tất cả cho anh, cả chuyện năm đó."
Kỷ Dùng thấy thái độ kiên định của người yêu, còn bảo sẽ giải thích chuyện năm xưa rời đi, ông chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Được, anh chờ em."
"Ừm, cũng sắp đến giờ rồi, em phải về đây." Horace cũng chẳng còn tâm trạng nào để ăn tối.
Kỷ Sùng: "Bây giờ về luôn à?"
Lúc Horace đứng dậy, anh nhìn thấy rõ vẻ không vui trên khuôn mặt Kỷ Sùng, anh khẽ cười, gõ nhẹ ngón tay lên trán Kỷ Sùng: "Em đã đồng ý về Sao Bắc Cực với anh rồi, anh còn để ý mấy ngày này ư?"
"Em không đồng ý với anh." Giọng Kỷ Sùng có chút ghen tuông. "Em hứa với Kỷ Dung."Ngay cả con trai cũng ghen... Horace cạn lời luôn.
Horace đi rồi, Kỷ Sùng cũng không còn lý do gì để ở lại khách sạn. Ông tắm rửa sạch sẽ sau đó quay lại Cung Silve.
Một số sĩ quan Liên Bang đang nghỉ ngơi trong phòng khách chợt nhìn thấy Kỷ Sùng, người đã mất tích nhiều ngày đã trở lại, từng người từng người lén lút soi Kỷ Sùng, nhạy bén phát hiện mùi pheromone kỳ lạ trên người ông.
Sau khi Kỷ Sùng rời khỏi tầm mắt, Hạ Xuyên nuốt nước miếng, hỏi đồng nghiệp xung quanh: "Mấy ông có ngửi thấy không?"
"hmm... ngửi được.."
"Mẹ kiếp, mùi pheromone này dã man quá, không kém gì nguyên soái, không chịu nổi, chịu chịu..."
"Đồng A luyến ái, chuẩn mịa luôn. Hóa ra không phải là Omega không quyến rũ nổi mà là sai giới tính ngay từ đầu!"
Mặc dù Kỷ Sùng đã lên tầng, nhưng thính giác của ông rất tốt, nghe rất rõ người ở tầng dưới đang buôn chuyện.
Ông nhướng mày, cúi đầu ngừi mùi pheromone mà Horace để lại trên người mình. Mũi của mấy tên này có vấn đề hay gì?
Mùi pheromone của cục cưng nhà ông là sự hòa quyện của hương gỗ vừa nồng nàn vừa êm dịu, khiến người ngửi thấy là đắm say, là mùi thơm nhất trên đời này mà ông từng được ngửi.
Ngay khi Kỷ Sùng mở cửa, phía Alfonso bay tới một câu nói nhạt nhẽo: "Ông còn biết đường về à? Tôi tưởng ông mất tăm mất tích rồi cơ."
"?" Kỷ Sùng liếc nhìn đồng nghiệp.
"Mấy ngày rồi ông có về đâu." Alfonso ho nhẹ rồi nói.
"Tôi đi nghỉ phép, mấy hôm nay ra ngoài chơi."
"Chơi với em giai trong bữa tiệc hôm trước à?" Alfonso bày ra vẻ mặt hóng hớt, đôi mắt cong cong. "Ông nghiêm túc đấy à? Định cưới người ta?"
Phòng Kỷ Dung cách hai người không xa, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Alfonso và Kỷ Sùng.
Kỷ Dung cảm thấy trái tim mình như bị cứa vào, vô cùng khó chịu.
Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng đóng cửa. Kỷ Dung quay người vào ngồi trên sofa. Máy liên lạc của cậu đột nhiên vang lên.
****: Ta biết đột ngột bắt con chấp nhận sự tồn tại của ta với con là điều khó khăn, ai cũng vậy cả, xin lỗi con vì đã đường đột như vậy. Thực ra lúc trước ta định hỏi con có muốn ở lại Hoyt không, nhưng ta cũng nghĩ là con không muốn. Đúng là con vẫn thích Liên Bang hơn. Ta sẽ đến Liên Bang, đến Sao Bắc Cực sống cùng với hai cha con. Ta cũng mong một ngày nào đó sẽ được nghe con gọi ta là cha.
Kỷ Dung không lưu tên Horace, nhưng cũng không cần tên, cậu cũng biết tin nhắn đến từ ai. Nhớ lại những lời cha mình vừa nói ở ngoài cửa, trong lòng cậu bỗng bùng lên một ngọn lửa vô danh.
Kỷ Dung: Bữa tối hôm nay chỉ là phép lịch sự thôi, tôi hi vọng anh có thể hiểu được.
Sau khi gửi tin nhắn đi, cậu hít một hơi thật sâu sau đó vào game, gọi Giang Nguyên.
Hai người online Star War, Giang Nguyên cảm nhận được hôm nay Kỷ Dung có gì đó không ổn, nhưng khi thấy lời mời chiến đấu, cậu không thể từ chối.
Từng hiệp từng hiệp, hết lần này đến lần khác.
Giang Nguyên không biết mình đã đấu với Kỷ Dung bao nhiêu lần, thậm chí cậu còn thấy thể lực của mình đã không theo kịp nữa.
Hôm sau, sáng sớm.
"A!!!!!" Kỷ Dung hét lên.
"Sao thế?" Giang Nguyên nghe thấy tiếng hét, mặc mỗi đồ ngủ đã lao ra ngoài xem.
Chỉ thấy cửa phòng Kỷ Dung mở toang, Kỷ Dung thì đang chạy quanh giường trốn ai đó.
Giang Nguyên đẩy cửa ra, sững sờ khi nhìn thấy người còn lại trong phòng Kỷ Dung.
"Đệt, thằng nhóc láo toét này, xem hôm nay ta có đánh chết con không!" Kỷ Sùng tức lộn cả mề. Sáng nay ông đang định nói chuyện ngọt ngào với cục cưng thì nghe thấy giọng Horace khàn đặc, hỏi mãi cũng biết được tin nhắn Kỷ Dung gửi cho cục cưng tối qua.
"Lỗi tại con chắc?" Kỷ Dung tủi thân vô cùng. "Cha cũng chẳng nói trước với con đó chính là papa Omega của con!"
Kỷ Sùng: "Ha hả, mi nói là mi biết!"
Kỷ Dung: "Con tưởng đó là mẹ kế mà cha tìm cho con!"
Kỷ Sùng: "Mẹ kế? Còn mở mồm ra nói mẹ kế nữa thì hôm nay ta sẽ đập chết mi!"
Kỷ Dung: "Được, cha cứ đánh đi, lát nữa con méc papa là cha đánh con."
Kỷ Sùng: "..."
Đám người đang hóng hớt: ???
Giang Nguyên: ???
------------
Chúc các bồ đọc truyện vui vẻ :3 Hoan nghênh sửa lỗi vì chưa có beta đâu ạ :(