Có một chút vấn đề là tui không để ý vụ xưng hô giữa các anh tài trong đội, hóa ra đó giờ hai thằng nhỏ đều không có gọi anh xưng em, nhưng mà vì xưng hô tiếng trung không có rõ ràng nên khi dịch tui vẫn để theo độ tuổi, nay mới biết hai con gấu trẩu tre này láo ngang á. Mà sửa thì hơi tốn thời gian nên các bồ coi như vụ xưng hô này là ảo giác, ảo giác thui nha :') Từ chương này trở đi tui sẽ dịch đúng theo kiểu gấu trẩu của hai đứa ạ.
----------------
Kỷ Sùng nhướng mày, tay đang xách cổ áo Kỷ Dung cũng dừng lại.
Kỷ Dung cười toe toét, thấy Kỷ Sùng dừng tay, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn.
"Méc? Mi còn dám méc?" Kỷ Sùng tức đến nhức mề, mắng cậu.
Kỷ Dung: "Sap cha lại ngại ngùng thế? Con hiểu lầm là vì cha không giải thích rõ ràng. Chỉ cần con giải thích lại cho papa, papa chắc chắn sẽ tha thứ cho con! Thế nhưng nếu cha đánh con thì chưa chắc papa sẽ tha thứ cho cha đâu!"
Kỷ Sùng: "Đừng tưởng ta không dám đánh mi!"
Kỷ Sùng vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía đám sinh viên và các sĩ quan đang hóng hớt.
Kỷ Sùng quanh năm sống ở quân doanh Sao Bắc Cực băng giá, vẻ ngoài ông lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, khi tức giận trông khá là đáng sợ. Cố Bạch bị dọa cho lắp ba lắp bắp nói: "Nguyên nguyên nguyên nguyên soái, chúng chúng chúng em vừa nghe thấy tiếng cứ tưởng Kỷ Dung bị làm sao..."
Kỷ Sung biết vẻ ngoài mình có ảnh hưởng thế nào, bình thường binh lính dưới quyền còn không dám thở mạnh, huống chi là một đám sinh viên non trẻ. Thấy Cố Bạch bị dọa mặt tái nhợt, ông im lặng một lát, buông tay nắm cổ áo Kỷ Dung ra, gật đầu ra hiệu đã biết, đồng thời nói: "Thằng nhóc này cần dạy dỗ lại."
Cố Bạch hơi lo lắng, mặc dù đi cùng một chuyến với Kỷ Sùng nhưng ngài ấy cũng chỉ trò chuyện với số ít người trong đoàn thôi. "Nguyên soái, thế thế thế chúng em đi trước, các ngài cứ tiếp tục..."
Kỷ Sùng nhìn mọi người một lượt, sau đó quay ra lườm Kỷ Dung, trầm giọng: "Các cậu ra ngoài trước đi."
Cố Bạch và những người còn lại đằng sau quay, bước ra đi đầu không ngoảnh lại, hội hóng hớt các thứ, Giang Nguyên cũng theo đó mà rời đi.
Mọi người tụ tập lại ở tầng dưới.
Vì tiếng hét kia của Kỷ Dung, biết Kỷ Dung bị uýnh mông, mọi người hai mắt nhìn nhau mặc nguyên một bầy đồ ngủ xúm xít trong phòng khách.
"Kỷ Dung là con trai của chiến thần à?"
"Hình như... đúng zị"
"Đậu má!" Cố Bạch trợn mắt, huých Cyril nói: "Véo tui một cái xem có phải tui đang nằm mơ không!"
"Tui vừa tự véo mình rồi." Cyril hất tay Cố Bạch, mặt mũi đầy tuyệt vọng. "Khẳng định là sự thật."
Kỷ Dung này rốt cuộc thắng đời bao nhiêu ván đây...Cố Bạch cạn lời. Trẻ hơn tui, giỏi hơn tui, ngay cả cha hắn cũng là người mà cả Liên Bang này sùng bái!
"Giang Nguyên, em có biết Kỷ Dung là con trai của chiến thần không?" Cố Bạch hỏi, thấy Giang Nguyên có vẻ rất bình tĩnh, không kinh ngạc như mọi người.
Giang Nguyên lắc đầu: "Không ạ."
Cố Bạch tràn đầy nghi ngờ: "Thật đấy?"
"Thật."
Cố Bạch nhìn chằm chằm vào Giang Nguyên như không tin tưởng lời cậu nói: "Thế sao trông em bình tĩnh thế, chẳng có vẻ kinh ngạc gì cả!"
"Cậu ấy nói là cậu ấy lớn lên ở North" (Đây là tên của Sao Bắc Cực nha)
Giang Nguyên nói.
Thực ra trong lần đầu tiên gặp Kỷ Sùng, Giang Nguyên đã thấy hai người trông khá giống nhau. Trước đây, khi Kỷ Dung tâm sự với cậu đã kể rằng từ nhỏ anh đã sống ở sao Bắc Cực đến khi lớn lên đi học đại học mới rời khỏi đó. Hơn nữa, trong chuyến đi này, cậu đã chú ý danh sách các sĩ quan đi theo hỗ trợ không có tên của Kỷ Sùng, nhưng Kỷ Sùng vẫn đi theo đoàn, cậu đã thấy giữa hai người có mối liên hệ không bình thường, chỉ không ngờ họ là cha con.
Nói cho cùng thì tình trạng hôn nhân của Kỷ Sùng vẫn làn độc thân, trong quân doanh Sao Bắc Cực sẽ không có ai bàn tán chuyện ngài ấy chưa chồng mà đã có con, các quan chức cấp cao đồng liêu với Kỷ Sùng ở sao Thủ Đô cũng chẳng bô bô chuyện này trên mạng, tất nhiên Giang Nguyên không thể biết được.
"Quan trọng là, không phải chiến thần vẫn độc thân à?"
"Người trong bữa tiệc đó chính là người yêu của ngài ấy? Má, chiến thần độc thân nhiều năm như vậy là vì trái tim ngài ấy đã có chủ rồi."
À...ài.
Đây nào chỉ là trái tim có chủ?
Chiến thần vì người thương mà thủ thân như ngọc, còn một mình gà trống nuôi con của hai người khôn lớn thành người.
Người cha Omega của Kỷ Dung phải là omega thế nào mới mê hoặc chiến thần đến cỡ này vậy?
Mọi người, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đồng thời vô số suy nghĩ liên tưởng bắt đầu cắm rễ phát triển mạnh mẽ trong đầu.
Đám sĩ quan:...
Một số vị sĩ quan cảm thấy những gì đám Cố Bạch nói cũng có lý, nhưng vẫn thấy là lạ ở đâu...
Hôm qua lúc nguyên soái trở về, trên người nhiễm đầy mùi Alpha xa lạ. Nếu Kỷ Dung là con trai của nguyên soái và một omega thì mùi pheromone alpha trên cơ thể nguyên soái Kỷ hôm qua là chuyện quái gì?
Nghĩ mà sởn da gà.
Không dám biết, cũng không dám hỏi.
Cả phòng khách chìm trong im lặng, không ai lên tiếng. Cố Bạch liếc nhìn tầng trên, trong lòng sốt ruột như bị mèo cào, khẽ hỏi: "Cậu thấy hôm nay Kỷ Dung có bị tét mông không?"
"Có!"
"Có!"
"Có!"
...
Giang Nguyên: "Không đâu."
"..." Mọi người nhìn Giang Nguyên.
"Không vì sao cả, em cảm giác vậy thôi." Giang Nguyên nhớ lại những điều Kỷ Dung kể với cậu về người mẹ kế kia.
Cyril liếc nhìn Giang Nguyên, đi gần về phía cậu, vỗ vai cậu: "Giang Nguyên, cá gì không?"
Giang Nguyên nhướng mày: "Anh muốn cá gì?"
Cyril khẽ cười nói: "Ai thua sau này phải gọi người kia là anh trai. Anh lớn tuổi hơn cậu, thế cũng không quá đáng đúng không?"
Giang Nguyên liếc nhìn anh ta: "Cũng được ạ."
Cố Bạch lập tức a dua: "Đợi tí, tui cũng cá."
Giang Nguyên nghe Cố Bạch nói thì nghiêng đầu nhìn anh một cái, Cố Bạch cười tươi, nháy mắt với Giang Nguyên.
Khi Giang Nguyên và Kỷ Dung gia nhập chưa bao giờ gọi họ là đàn anh chứ đừng nói là "anh trai", thực lực thì càng vĩnh viễn không có cửa cho họ làm "anh". Giờ mà dụ được Giang Nguyên gọi một tiếng "anh trai" nghe nó mới phê lòi làm sao.
Giang Nguyên cười nói: "Cũng được."
"Thế thì... tụi này cũng tham gia." Hai người đồng đội còn lại mìm cười nhìn Giang Nguyên. "Có được không?"
Giang Nguyên: "Được."
Cố Bạch thấy Giang Nguyên đáp ứng thì khóe miệng nhếch lên. Chiến thần bình thường siêu nghiêm khắc, thường xuyên huấn luyện binh lính bằng kỷ luật sắt đá. Ai có người nhà là quân nhân đều biết tính cách của Kỷ Sùng.
Chiến thần làm sao dễ dàng bị Kỷ Dung uy hiếp được.
Cho dù chiến thần có thích Omega đó đến mức nào thì cũng không thể nhường nhịn đến mức đó!
Dụ được Giang Nguyên phải gọi mình là "anh trai", nghĩ đã thấy sướng rơn.
Một lúc sau, sự chú ý của mọi người đều dồn vào gian phòng trên tầng.
Sau khi mọi người rời đi, Kỷ Sùng nhìn cánh cửa đã đóng lại, nói với Kỷ Dung: "Đừng tưởng cha không làm gì được con vì con có người chống lưng cho, cha có rất nhiều cách xử lí bây đấy!"
Kỷ Dung dùng ngón tay thon dài của mình thong thả gỡ từng ngón tay đang nắm cổ áo mình ra, nháy mắt với Kỷ Sùng: "Cha à..."
"Cha và papa mới gặp lại nên chắc chắn không muốn con về nhà làm cái bóng đèn triệu volt ở nhà đúng không?"
Kỷ Sùng: "..."
Nói đi thì cũng phải nói lại, mặc dù Kỷ Sùng đang rất tức giận vì Kỷ Dung làm cục cưng buồn, nhưng ông cũng hoàn toàn không muốn thằng nhóc Kỷ Dung này làm phiền đến cuộc sống hai người của ông trong thời gian tới.
Kỷ Sùng nhìn đứa con trai đầy tự tin trước mặt, buông tay ra, ném máy liên lạc của mình vào tay Kỷ Dung, quát: "Ngay bây giờ, giải thích đi, đừng làm cha con buồn."
Kỷ Dung nhận lấy máy liên lạc, mở ra, tìm kiếm trong danh bạ, ngón tay chợt dừng lại.
"Phụt!!!" Kỷ Dung phì cười.
"Gì?" Kỷ Sùng nhướng mày, cau có nhìn Kỷ Dung.
"Người yêu? Vẫn gọi cha con là bé cưng suốt cơ mà? Thế mà cha không lưu số là bé cưng ạ?"
"Mi im ngay!" Kỷ Sùng tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Dung. "Đừng lằng nhằng phí thời gian, mau gọi điện giải thích đi!"
...
Hoàng cung Hoyt.
Bộ trưởng bộ Tài chính Ludwig Forest độ tuổi chưa già mà tóc đã bạc trắng, vị này từng là quan chức trong bộ Tài chính từ thời cha của Horace còn tại vị. Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn từ trán ông nhỏ xuống sàn phát ra tiếng "tong".
Phía sau ông ta là một loạt cựu quan chức từng trải qua ba đời hoàng đế ở Hoyt, tất cả đều câm như hến.
Vị hoàng đế hiện tại của Hoyt, Horace, không hề giống với hai vị trước đó.
Phía trước ông ta có hai người được bệ hạ triệu kiến một mình trước đó, khi đi ra sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, bước chân lung lay không vững.
Ludwig cũng giống như những người khác, thấy có người đi ra thì vây lại hỏi xem bệ hạ đã nói gì. Nhưng hai người bạn lâu năm này đều lắc đầu ra hiệu cho ông ta đừng hỏi nữa, sau đó nhanh chóng rời đi dưới sự hộ sống của các vệ binh trong cung.
"Lãnh của Ludwig, bệ hạ cho gọi ngài."
Ludwig run rẩy lau mồ hôi trên trán, yết hầu cuộn xuống, ông ta đáp lời rồi nhanh chóng đi theo.
Ngay khi bước vào, Ludwig đã thấy cung điện rộng lớn im lặng một cách khác thường, dường như nghe được cả tiếng kim rơi.
Thiết huyết hoàng đế Horace là vị thần trong lòng người dân Hoyt. Đối với những cựu thần như bọn họ, ngài ấy cũng là một vị thần.
Vị thần của sự sống và cái chết.
Horace trông chán nản, Ludwig cẩn thận điểm lại xem rốt cuộc trong thời gian này ông ta đã làm những cái khỉ gì đây...
Khi Horace mới lên ngồi, trong nước xảy ra vụ việc một đệ tử gia đình quý tộc giết hại một thường dân, người thân của dân thường này cầu xin sự giúp đỡ, trong khi đó, bản thân Horace cũng không có đủ năng lực bảo hộ cho chính mình, cũng chẳng lo được cho thần dân, sự kiện này cứ thế bị người ta cho vào dĩ vãng.
Thế nhưng khi Horace lên nắm quyền kiếm soát Hoyt và trở thành hoàng đế thực thự, ngài ấy lập tức xử trảm kẻ phảm tội, kéo theo hàng loạt quan chức bao che cho kẻ phạm tội xuống nước.
Mấy năm trước, đám quan viên tham nhũng bị phát hiện, nếu theo cách xử lý của những vị vua tiền nhiệm, cùng lắm chỉ bắt nhốt vài người, nhưng vào tay Horace liền biến thành tổng kiểm tra toàn quốc, tất cả những kẻ biết mà bao che, những người đồng phạm, tiếp tay, toàn bộ đều bị xử lý.
Mình luôn thận trọng trong từng lời nói việc làm, không sau đâu, không việc gì!
Ludwig cẩn thận chuẩn bị tinh thần, sau đó run run hô lên: "Bệ hạ."
Ngay khi Ludwig cất tiếng, ông cũng nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Đó là tiếng máy liên lạc rung lên.
Người duy nhất dám gọi điện cho bệ hạ chính là đứa em ruột của ngài ấy, thân vương Hosea.
Thân vương ơi van ngài đừng chọc giận bệ hạ...
Ludwig thầm cầu nguyện trong lòng.
Horace cúi xuống nhìn, thấy tên Kỷ Sùng trên máy liên lạc, anh quay đầu nhìn Ludwig đang quỳ dưới đất, sau đó bước sang điện bên cạnh, nhận cuộc gọi.
"Sao...thế?" Horace nhận cuộc gọi, sau một khoảng im lặng thì cất tiếng hỏi.
"Papa!"
Một giọng nói phát ra từ cuộc gọi, rất quen thuộc, anh mới nghe thấy hôm qua xong, âm thanh không cao không thấp, rất dễ nghe.
Horace sửng sốt. Kỷ Sùng đã làm gì vậy?
"Papa, papa có nghe thấy con nói không? Con là Kỷ Dung."
Horace: "Đây."
Kỷ Dung hắng giọng, hơi ngượng ngùng giải thích hiểu lầm trước đó: "Chuyện tin nhắn hôm qua, papa đừng giận nhé. Con không biết chuyện..."
Horace: "Thật sự là thế à? Không phải anh ấy ép con..."
"Thật đó, con thề ạ. Cha không ép con phải xin lỗi đâu." Kỷ Dung giải thích thêm về hiểu lầm hôm qua, cả cuộc trò chuyện mà cậu tình cờ nghe thấy ngoài cửa, rồi bất lực nói: "Con nói thế là vì sau khi nghe cha và nguyên soái Alfonso nói chuyện, con thấy rất khó chịu..."
Horace thấy trong lòng ấm áp, hóa ra là thế.
Con trai muốn bảo vệ anh.
Đôi mắt Horace sáng lên rồi cong cong, khóe môi nhếch lên chưa từng hạ xuống.
Ludwig run rẩy lo lắng quỳ trên đất chờ hoàng đế bệ hạ quay lại.
"Cộp cộp cộp..."
Tiếng bước chân ngày càng gần, Ludwig theo bản năng cúi đầu sâu hơn, thậm chí không dám nhìn.
"Đứng dậy đi."
Ludwig vội vàng đứng lên từ mặt đất, ngay lúc ngẩng đầu nhìn thấy Horace, toàn thân ông ta mềm nhũn, trong đầu đã chạy qua hàng loạt khả năng.
Bệ hạ, đang cười?
Giận quá hóa cười?
Ông... ông có thể gọi cho bệnh viện xin hiến xác trước được không?
Khoảnh khắc Ludwig sắp xỉu đến nơi, Horace đưa tay ra đỡ vị đại thần kỳ cựu của mình. Vì tâm trạng đang rất tốt, anh hiếm khi cất tiếng hỏi han: "Trong người không khỏe à?"
"Không không không...thần thần thần không sao..."
Horace gật đầu, bắt đầu nghiêm túc nói về lí do triệu kiến Ludwig hôm nay.
Một lát sau.
Ludwig: "Thần đều nghe theo bệ hạ."
Horace hài lòng nhìn Ludwig, sau đó cho phép ông ta lui xuống.
Ludwig bước ra khỏi đại sảnh, hít một hơi thật sâu. Vừa ra khỏi cung điện, đúng như dự đoán, hai người đã rời đi trước đó đang đợi ở cổng, lập tức chặn ông ta lại.
"Ludwig, bệ hạ có nói với ông về việc cải cách không?"
Ludwig gật đầu: "Nói rồi."
Một người khác lại hỏi: "Ông trả lời thế nào?"
Ludwig: "Tất nhiên là nghe theo bệ hạ."
Cả hai nghe câu trả lời của Ludwig, không ngạc nhiên tí nào, tất nhiên vì họ cũng trả lời y như vậy.
"Các ông thì sao" Ludwig hỏi ngược lại.
Một người thở dài: "Tất nhiên tôi nghe theo bệ hạ, sắc mặt bệ hạ luôn âm trầm, tôi sợ chết khiếp đi được, nói không dám nói!"
"Ông còn tốt hơn tôi nhiều, tôi không cất lời nổi, cứ nghĩ ngày này sang năm là giỗ đầu mất thôi..."
Ludwig mỉm cười: "Tôi may mắn hơn hai ông tí."
"Sao thế?"
Ludwig: "Bệ hạ thấy tôi thì hơi cau có, nhưng sau khi nhận cuộc gọi xong, ngài ấy quay lại thì..."
"Thì làm sao?" Hai người vội vàng hỏi.
Ludwig: "Quay lại thì khóe miệng không hạ xuống được luôn."
"Có phải thân vương Hosea không?"
Ludwig: "Tôi có nghe thấy một ít tiếng nói, nhưng tôi nghĩ là không phải."
...
Bên kia, Cung Silve, khu vực Liên Bang.
Cánh cửa phòng trên tầng cuối cùng cũng được mở ra.
Kỷ Sùng theo dõi sát sao quá trình Kỷ Dung giải thích với Horace, cũng cảm nhận được tâm trạng cục cưng trở nên vui vẻ hơn sau cuộc trò chuyện, ông kiếm cớ nói thêm vài câu với người thương, còn hẹn gặp nhau sau nữa.
Về phần xử lý thằng nhóc Kỷ Dung này, ông bỏ qua. Ông thật sự lo thằng nhóc này sẽ quấy rầy thế giới hai người của mình đấy.
Sau khi Kỷ Sùng rời đi, Kỷ Dung thay quần áo, từ tốn xuống dưới ngồi vào bàn ăn.
Buông bát đũa trong tay xuống, Kỷ Dung nắm tay đặt trên miệng ho khan một tiếng: "Muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng, đừng nhìn chằm chằm vào tôi thế."
Cố Bạch nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Kỷ Dung, cậu là con trai nguyên soái thật à?"
Kỷ Dung nghĩ nghĩ rồi nói: "Chuyện này đừng nói cho người khác biết."
Mọi người lập tức gật đầu. "Ok."
Cố Bạch thở dài: "Nếu mà là tôi, tôi phải thông báo toàn thế giới, cậu còn giấu."
Kỷ Dung chỉ cười, không nói gì.
Mọi người tám chuyện một lúc, hỏi han rất nhiều về cuộc sống của Kỷ Dung. Biết được thói quen sinh hoạt của thần tượng, con sâu tò mò trong bụng đều được thỏa mãn, đồng thời cũng thở dài ghen tị.
Trước đây cứ nghĩ Kỷ Dung cành cao kênh kiệu, giờ nhìn lại thì lại thấy thế đúng là "bình dị dễ gần", Kỷ Dung thật sự là người tốt. Sau cùng, Cyril lấy hết can đảm ra hỏi một câu: "Kỷ Dung, vừa nãy chiến thần có đánh cậu không?"
"Hử?"
"Vừa nãy chiến thần có đánh đòn cậu không?"
"Ha" Kỷ Dung một tay chống cằm, mắt chớp chớp, đắc ý nhìn Cyril. "Ông ấy không dám đâu."
Cyril: "..."
Khóe miệng anh ta giật giật, nghi ngờ lặp lại lời của Kỷ Dung: "Không...dám?"
Kỷ Dung: "Tôi nói với cha là nếu ông ấy đánh tôi, khi vào năm học tôi sẽ xin phép về nhà vào mỗi kỳ nghỉ."
Cả đám: "???"
Kỷ Dung: "Làm kỳ đà cản mũi."
Mọi người: "..."
Ai cũng nghĩ: Chiến thần nhịn được rồi?! Nghe có hợp lý không? Thật nực cười! Ảo giác ảo giác thôi!
Giang Nguyên nhìn thấy Kỷ Dung khoe khoang, cậu không nhịn được mà cười to một tiếng. Nhìn là biết trước đây Kỷ Dung từng bị Kỷ Sùng dạy dỗ, giờ nhìn xem, Kỷ Dung đang gáy như gà thắng trận.
Kỷ Dung hơi cảm thấy áy náy, trước đó cậu chưa nói cho Giang Nguyên biết cha mình là Kỷ Sùng, nghe thấy tiếng cười của cậu liền bị vẻ tươi cười của Giang Nguyên thu hút.
"Các cậu quên chuyện gì không đấy?" Giang Nguyên nhìn mọi người, nhắc một câu.
Cyril: ...
Cố Bạch: ...
Cả đám:...
Cố Bạch đánh vào tay Cyril, trách móc: "Tất cả là tại cậu!"
Cyril buồn bực: "Cậu tự muốn tham gia, sao lại trách tôi?"
"Đều do cậu!"
Giang Nguyên dành ra một ánh mắt cho người ngồi cạnh, Kỷ Dung đang hoang mang: "Các cậu đang nói gì thế?"
Tuy nhiên lúc này chẳng ai để ý đến cậu, mọi người đang rối rắm lựa chọn giữa việc giữ liêm sỉ hay trở thành kẻ vô liêm sỉ.
Tuy nhiên, với tư cách là những người lính trong tương lai, nền giáo dục họ tiếp nhận không cho phép họ đánh mất chữ tín.
"Anh trai..."
Sau một hồi vật lộn tranh đấu giữa thiên thần và ác quỷ trong lòng, Cyril nghiến răng nghiến lợi xấu hổ khẽ hô lên.
Giang Nguyên cười cười: "Tôi nghe không rõ."
Giọng Cyril to hơn một chút: "Anh Giang..."
"Anh, anh Giang!" Cố Bạch có chơi có chịu, công khai gọi Giang Nguyên, còn mặt dày nói: "Anh, từ nay về sau đều dựa vào anh hết, hãy cho em cơ hội thể hiện trong trận đấu nhé!"
Giang Nguyên: "Được."
Cố Bạch: "Anh, anh nói câu này tụi em nghe thấy hết rồi đấy, không được nuốt lời!"
Giang Nguyên: "Ừ."
Kỷ Dung bối rối nhìn đồng đội đều gọi Giang Nguyên là anh, cả người đều không ổn. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Không phải chứ, sao mọi người đột nhiên gọi Giang Nguyên là anh, chuyện là như nào?" Kỷ Dung hỏi.
Cyril: "Chứ không phải là do cậu hay sao!"
Mọi người thở dài.
Kỷ Dung chỉ vào chính mình: "Do tui á?"
Giang Nguyên cười tủm tỉm, giải thích chuyện vừa xảy ra cho Kỷ Dung, Kỷ Dung tự cảm thấy thật may mắn, nói với Giang Nguyên: "May là cậu cược với bọn họ lần này."
"Mấy lần trước tôi toàn bị đánh thôi."
Giang Nguyên nhìn dáng vẻ nhẹ hết cả người của Kỷ Dung, cười nói: "Vận may của mình không tệ."
Kỷ Dung: "Chuẩn luôn!"
"Đúng rồi... trước đó không nói với cậu, cha tôi là Kỷ Sùng. Tôi không cố ý giấu, cậu có để ý không?" Kỷ Dung do dự một chút, cảm thấy cần nói rõ với Giang Nguyên. "Sở dĩ mình không nói là vì cha mình có địa vị hơi đặc biệt..."
"Hơn nữa, mỗi lần nói ra, mình đều từ Kỷ Dung biến thành "con trai chiến thần"..."
Mặc dù cảm thấy Giang Nguyên chắc hẳn sẽ không tức giận vì chuyện này, nhưng lỡ cậu ấy không vui thì sao?
Kỷ Dung nghĩ nghĩ rồi kể lại toàn bộ, kể hết cả những sự "bi hài" khi làm con trai Kỷ Sùng bao năm qua, nghe vừa tủi thân vừa đáng thương.
Giang Nguyên không để ý chút nào: "Không sao đâu, mình là bạn của cậu, cho dù cha cậu có là ai."
Giang Nguyên còn nói đùa: "Nhưng mà bây giờ tính ra cậu cũng là "con ông cháu cha" rồi nhỉ?"
Kỷ Dung: "Tính!"
Hai người đang tâm sự, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau...
"Cậu sợ Giang Nguyên giận mà không sợ tui giận hay sao?"
Kỷ Dung không cả nhìn đối phương, cũng chẳng hề để ý nói luôn: "Không sợ."