Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

Chương 73: Tin cậu cái quỷ ấy



Hai giờ sáng.

Trên một con phố không tên tại Hoyt, robot dọn dẹp đang cần cù vệ sinh đường phố, phân loại rác thải để tiến hành xử lý, bảo vệ môi trường.

Một chiếc ô tô đậu ven đường, bóng người mặc đồ đen chạy nhanh ra khỏi con hẻm, ngó nghiêng bốn phía, xác định không có ai mới mở cửa xe ra ngồi vào.

Sau khi lên xe, người đàn ông không nói gì cả, chỉ ngồi im lặng cho đến khi xe chạy vào trong khu vực hoàng gia Hoyt.

"Thân vương vẫn đang ngủ à?" Hughes cau mày lo lắng hỏi quản gia của Hosea.

"Đúng vậy." Quản gia chắp tay ra sau, thẳng lưng bình tĩnh trả lời câu hỏi của Hughes.

Hughes cau mày, trong lòng lo lắng. Ông ta là người cầm đầu chủ nghĩa cải cách và đã tổ chức nhiều cuộc biểu tình, gặp gỡ với hi vọng thúc đẩy quá trình cải cách đất nước thuận lợi hơn. Rất nhiều thanh niên đã ủng hộ cải cách sau khi bị ông thuyết phục, trong đó thành công nhất chính là Hosea.

Vì có Hosea tham gia nên dù đã bị bắt giữ nhiều lần vì biểu tình, họ chưa bao giờ thực sự bị vị hoàng đế máu lạnh Horace trừng phạt nghiêm khắc.

"Tôi tìm thân vương có việc gấp." Hughes đã nhận tin mới trong sáng nay, Horace triệu tập riêng rất nhiều đại thần. Hắn cần biết hoàng đế đang muốn làm gì. Tuy nhiên, do tình hình đặc biệt hiện nay, hắn ta không dám liên lạc với Hosea qua thiết bị mà đành phải nửa đêm chạy đến tận nhà thế này đây.

Mới hôm kia bọn họ vừa tổ chức một cuộc biểu tình, ngay ngày hôm sau Horace liền triệu tập toàn bộ các bộ trưởng, điều này khiến hắn suy nghĩ quá nhiều.

Hắn ta không biết được là bọn họ đã chạm đến điểm giới hạn của Horace hay chưa, và liệu hoàng đế có quyết định sẽ đối phó với họ hay không.

Quản gia cau mày nhắc nhở: "Tiên sinh, giờ còn sớm quá."

Hughes biết hàm ý của vị quản gia trước mặt, đành nhịn xuống tiếp tục chờ đợi.

Năm phút sau.

Hosea chậm rãi bước xuống tầng dưới. Anh mặc trên người một bộ đồ ngủ bằng tơ bạch kim, thắt lưng buộc tùy ý.

Áo ngủ rộng rãi lộ ra lồng ngực trắng nõn. Vòng eo gọn gàng rất gầy, nhìn xuống đôi chân thon dài thẳng tắp mới biết hóa ra vị thân vương này đang đi chân trần.

Khóe mắt Hosea có một nốt ruồi nhỏ màu đen, có vẻ như anh vẫn chưa tỉnh lắm khi xuống dưới, đôi tay dụi dụi vào đôi mắt có vẻ đang ngái ngủ.

"Có chuyện gì phải vội vàng đến chỗ ta thế?" Hosea thản nhiên hỏi, xoa xoa trán rồi ngồi xuống ghế.

Hughes có vẻ hơi choáng váng cho đến tận khi nghe thấy câu hỏi của Hosea mới giật mình tỉnh lại, giải thích lo lắng của mình.

Hosea: "Ra là thế."

"Tôi lo lắng là vì cuộc biểu tình hôm kia." Hughes nói với vẻ lo âu không dứt. "Tôi cần được chuẩn bị các phương án ứng phó càng sớm càng tốt."

Hosea buồn cười nhìn Hughes rồi nói: "Không cần lo lắng, trong thời gian này đừng làm gì hết."

Hughes nghe được câu này của Hosea, giọng nói đầy âu lo chợt dừng lại, ông nhìn Hosea một cách khó hiểu: "?"

Hosea cười khẽ, từ lúc Horace trở về cung điện triệu tập các đại thần anh đã nắm được thông tin. Dù sao thì cả buổi chiều nay Hans cũng phải đi theo anh suốt. Hans là bề tôi trung thành bậc nhất của Horace, biết nhiều thông tin hơn người khác.

Hughes muốn hỏi cặn kẽ nguyên do, nhưng bị Hosea cắt ngang. Anh vỗ vỗ lên vai ông ta rồi nói: "Chuyện này ông không cần lo lắng, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta, ta tin chắc là sẽ sớm có tin tốt bất ngờ thôi."

Hughes nghi ngờ nhìn Hosea: "Gần đây ngài đang làm gì vậy?"

Hosea mỉm cười đặt tay lên môi ra dấu suỵt: "Thúc đẩy cải cách."

Hughes: "???"

Hosea: "Bằng cách khác."

Hughes lại căng thẳng, ông nắm tay Hosea lo lắng nói: "Ngài đừng làm bừa..."

Hosea xua tay: "Đừng lo, ta có đảm bảo."

Tâm trạng Hosea rất tốt, anh ta cho rằng có thể lợi dụng "Kỷ Sùng" để làm mềm thái độ của hoàng huynh Horace. Anh ấy đã mềm mỏng hơn rất nhiều, khuôn mặt đã bắt đầu xuất hiện nụ cười, dần dần giống với người anh trai vui vẻ hiền lành trước đây.

Hans hỏi anh ta đã làm gì để khiến Horace muốn tiến hành cải cách, nghĩ lại vẻ mặt bối rối của tên ngốc đó mà xem...

Muốn hỏi thì cũng không phải hỏi hắn, mà là hỏi chiến thần Liên Bang đã làm gì mới đúng!

Hosea cười vui vẻ để lộ chiếc răng khểnh nhỏ ở khóe miệng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cũng như đang cười.

...

Giang Nguyên mơ thấy mình bị bỏ vào một lò nung khổng lồ, tỉnh dậy rồi vẫn thấy hơi nóng.

Cậu vén chăn ra, đứng dậy rót một cốc nước uống, nhìn đồng hồ mới ba giờ chín phút, lại quay về gường.

Nằm một lát, cuối cùng cậu cũng thấy không còn nóng nữa, khẽ xoa xoa trán rồi lại đắp chăn ngủ.

Nhưng chỉ một lát sau, cậu lại bị nóng đến mức tỉnh dậy nhiều lần.

Nóng quá.

Giang Nguyên ngơ ngác đưa tay sờ trán mình.

Nóng rẫy.

Nhiệt độ cơ thể có vẻ lên cao quá.

Giang Nguyên ngơ người ra một lúc, cậu cũng quên luôn lần trước mình bị ốm là lúc nào rồi. Cuối cùng, cậu cứ mê man chập chờn ngủ trong cơn sốt.

Sáng hôm sau.

Vì trận đấu của Christ, Giang Nguyên đặt báo thức để dậy sớm. Lúc này nhiệt độ cơ thể cậu có vẻ đã trở lại bình thường, dễ chịu hơn nhiều.

Kỷ Dung ngủ say cả đêm, hít sâu một hơi, hôm qua không nằm mơ mộng gì nhỉ?

Kỷ Dung mở máy liên lạc ra, vừa nhìn đã thấy tin nhắn chào buổi sáng từ Horace. Giờ anh đã hoàn toàn rõ ràng người mà anh cứ nghĩ là "mẹ kế" hóa ra lại chính là papa omega của mình.

"Mẹ kế" trở thành papa ruột, tuyệt vời.

Kỷ Dung nghĩ nghĩ rồi trả lời tin nhắn của Horace: Chúc papa buổi sáng tốt lành.

Vừa mới gửi tin đi, Kỷ Dung đã thấy ô tin nhắn hiện ra đối phương đang nhập văn bản, nhập liên tục vài phút vẫn chưa thấy có tin nhắn nào gửi đến.

Papa omega định soạn cho anh một bài luận văn luôn ý ạ?

Kỷ Dung suy nghĩ một chốc rồi gửi thêm một tin nhắn nữa: Papa, gặp được người con vui lắm ạ.

Sau khi Kỷ Dung gửi tin đi, thao tác nhập tin đã dừng lại.

Trong cung điện, Horace khựng lại khi nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Dung.

Hans cau mày, rốt cuộc là ai gửi tin mà khiến bệ hạ phải do dự mãi.

Không chỉ Hans, những người khác cũng tò mò, nhưng họ đều không dám lên tiếng hỏi, chỉ dám cúi đầu đè nén nghi hoặc vào lòng.

Kỷ Dung gửi tin xong thì đi tắm rửa sạch sẽ rồi chạy sang gõ cửa phòng Giang Nguyên.

Giang Nguyên trong phòng thấy nhiệt độ cơ thể mình đã trở lại bình thường, ngủ một giấc dậy tất cả các triệu chứng sốt đều biến mất. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu mở cửa ra theo bản năng, tự nhiên đi xuống tầng dưới cùng Kỷ Dung.

Đi được hai bước, cậu quay lại nhìn Kỷ Dung đứng sững lại, kinh ngạc: "Sao thế? Không đi à?"

Kỷ Dung nhẹ nhàng sờ mũi, nhanh chóng theo bước chân Giang Nguyên.

Kỳ lạ.

Hình như anh vừa ngửi thấy mùi pheromone omega trong phòng Giang Nguyên.

Kỷ Dung lại sờ sờ mũi.

Trận đấu tranh suất vào TOP8 đang diễn ra sôi nổi. Hôm nay đến trận của đội Chris, từ sáng sớm Giang Nguyên và những người khác đã có mặt trên khán đài để xem thi đấu.

Ván đấu đầu tiên vừa bắt đầu, đội Chris đã bị đối thủ tấn công dồn dập, nhanh chóng thua cuộc.

Ván thứ hai, dưới sự điều khiển cực lực của Nolan, đội Chris giành được một chiến thắng gỡ gạc.

Cuối cùng, Chris thua trận thứ ba, để lọt chiếc vé vào tay đối thủ với tỉ số 1:2.

Sau khi trận đấu của Chris kết thúc, cảm đám xúm lại an ủi Nolan và những người khác. Giang Nguyên và cả hội cũng không quay về mà tìm một quán ăn bên ngoài, đi ăn rồi đợi xem trận đấu của Hoyt vào buổi chiều, coi như tìm hiểu trước về đối thủ nặng ký nhất của bọn họ.

Buổi chiều, trận đấu bắt đầu.

Không thể không thừa nhận đội Hoyt rất mạnh, đặc biệt là Simon, người nhỏ tuổi nhất trong đội. Simon là một thành viên hệ cận chiến trình độ rất cao. Trận nào cũng tiễn vài cái tên lên bảng đếm số.

"Á! Đẹp trai! Má!"

Khi Simon làm một cú triple kills, Giang Nguyên nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên, đập thẳng vào màng nhĩ. Cậu bất lực liếc nhìn các khán giả quá khích.

"Đệch, Hoyt này cũng ra gì và này nọ đấy!" Khi trận đấu bước vào hồi cam go nhất, Cố Bạch không giấu vẻ tán thưởng thực lực của Hoyt, vừa nói vừa chăm chú xem trận đấu.

"Tui đi rửa tay đã." Giang Nguyên đứng dậy nói.

Giang Nguyên đi một lát vẫn chưa thấy quay lại, Kỷ Dung nhìn đồng hồ, hỏi: "Sao Giang Nguyên vẫn chưa về nhỉ?"

Chưa đến một phút sau, Kỷ Dung lại nói: "Mọi người xem tiếp đi, tui đi xem sao."

"Phụt." Đang uống nước, Cyril phụt thẳng ra ngoài. May mà cậu ta quay đầu đi nhanh không là đã phun thẳng vào đầu người ngồi đằng trước.

Kỷ Dung quay lại tỏ vẻ thắc mắc.

Cyril ho khan: " Tui bị sặc..."

Mặc dù Kỷ Dung khá ngạc nhiên khi Cyril uống ngụm nước cũng để bị sắc, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Anh đã muốn té đi từ lâu rồi, mấy cô ngồi sau cứ tìm cách bắt chuyện với anh, không thể trực tiếp từ chối thẳng mặt được.

Nhìn bóng dáng Kỷ Dung rời đi, Cyril nói đùa: "Giang Nguyên mới đi chưa đầy năm phút đâu, chậc chậc..."

Cố Bạch: "Có lẽ đây là yêu đấy."

Lưu Sơn: "Hành vi lấp liếm của Kỷ Dung kiểu đang thách thức IQ của tụi mình ấy."

Lời này của Lưu Sơn nhận được đồng tình từ mọi người.

Cả đám đồng loạt gật đầu, người duy nhất không nhìn ra chính là Giang Nguyên.

Sau khi Kỷ Dung vì Giang Nguyên mà từ chối Omega lần trước, Lưu Sơn còn tưởng hai người này đang bí mật hẹn hò, thậm chí còn hỏi qua hai người họ.

Kỷ Dung giải thích là vì cậu ta không biết cách từ chối Sivir nên tìm đại một cái cớ thôi.

Lúc đấy thì Lưu Sơn tin lí do này, nhưng mà qua tối qua thì...

Nghĩ lại bầu không khí tối qua, Kỷ Dung không để ý một ai khác, sau khi Kỷ Dung và Giang Nguyên về phòng ngủ, cậu ta còn được Cố Bạch và Cyril phổ cập tình hình hiện tại, còn bị cả đám cười vào mũi một trận, sau đó mới nhận ra, chậc chậc, mình đúng là ngây thơ con nai tơ.

Cậu ta chỉ có một câu muốn nói với Kỷ Dung: Tin cậu cái quỷ ấy! Cậu rõ ràng muốn làm tới! Cậu rõ ràng thèm khát Giang Nguyên! Đồ không biết xấu hổ!

----------

Hoan nghênh sửa lỗi gõ chữ, chính tả, dùng từ vân vân vì chương này chưa beta.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com