Gã quý tộc đi theo cảnh sát về đồn cũng chú ý đến hành động thở phào của Cessy, gã chế nhạo: "Người nước ngoài thì sao? Hừ, ở Hoyt, đều phải theo luật Hoyt!"
Lưu ý: Cessy có họ là An, mình sẽ thay đổi lại ở chương trước nữa.
—--
Nghe lời gã alpha nói, sắc mặt Cessy thay đổi rõ rệt.
Gã nói đúng. Trước đó, trong các tình huống người nước khác đến Hoyt mà bị bắt giữ vì phạm tội thì vẫn bị giam giữ như thường. Chính phủ nước đó gửi yêu cầu dẫn độ nhưng bị Hoyt phủ quyết trực tiếp luôn. Kẻ phạm tội cuối cùng cũng bị trừng phạt theo luật Hoyt.
An Cessy sợ muốn rụng tim, lo lắng nhìn Giang Nguyên và Kỷ Dung.
Mặc dù hai người đều là tuyển thủ của Liên Bang, nhưng không thể nghi ngờ Hoyt là cường quốc số một trong vũ trụ này.
Trái tim vừa tạm thời rơi xuống lồng ngực của Cessy lại một lần nữa vọt lên tận cổ họng.
Làm sao bây giờ?
Người ta có lòng tốt giúp cậu, nếu cậu không làm gì đó cho hai người bản thân cậu sẽ ăn năn suốt đời.
Giang Nguyên và Kỷ Dung ngồi trong xe cảnh sát thái độ rất hợp tác, ngồi rất ngoan.
"Nộp máy liên lạc đây, lát nữa sẽ trả lại cho các cậu." Một cảnh sát trung niên nói với giọng điệu bình tĩnh, dường như không quan tâm đến danh tính của hai vị tuyển thủ người nước ngoài là Giang Nguyên và Kỷ Dung.
Giang Nguyên lấy máy ra, trước khi giao cho cảnh sát, cậu hỏi: "Có thể liên lạc với đồng đội của cháu trước không?"
"Được chứ." Vị cảnh sát gật đầu.
Giang Nguyên lập tức gửi tin nhắn cho đám Cố Bạch, nhờ bọn họ thông báo cho huấn luyện viên.
Cảnh sát cũng yêu cầu gã kia nộp máy liên lạc. Trước khi nộp lên, gã gọi đến một số trong danh sách. Gọi điện xong, khuôn mặt gã cười hung ác: "Chúng mày chết chắc rồi! Đừng có ỷ là người nước ngoài mà tránh được!"
Giang Nguyên lạnh lùng nhìn gã. Tên alpha nghiêng người về phía cảnh sát tránh né theo bản năng, cái cổ co rụt lại: "Mày, mày định làm gì?"
Rõ ràng là gã bị dáng vẻ đánh người vừa nãy của Giang Nguyên dọa cho mất vía, cậu cũng chẳng thèm để ý đến gã nữa.
Một lát sau, xe chạy đến đồn cảnh sát, đám người Giang Nguyên được tập trung lại để giải trình sự việc.
"Tôi chả làm gì cả, lúc đấy đang xem thi đấu thì thấy không khỏe muốn đi vệ sinh, thế là thằng nhãi này không những chặn cửa không cho vào còn đánh tôi nữa. Nhìn này, nó kẹp cổ tôi xong còn vật xuống đất!"
Gã tỏ ra sợ sệt: "Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi muốn kiện nó tội cố ý gây thương tích. Bọn nó tự dưng đánh tôi!"
"Không, lúc đó tôi đang ở trong nhà vệ sinh tiêm thuốc ức chế, anh đòi xông vào nên cậu, cậu ấy mới cản anh lại." An Cessy không nhịn được nói.
Cậu ta vừa nói, gã lại lập tức già mồm: "Mày nói cái gì? Mày ở trong đấy tao có biết gì đâu? Nếu biết thì tao cũng không thèm vào."
"Hơn nữa, mày không chịu tiêm thuốc ức chế cho đủ liều sao lại quay ra trách tao đi vệ sinh đúng lúc?" Gã cười khẩy.
Cessy tức đến mức run rẩy: "Rõ ràng là mày bảo...bảo là..."
Lời gã nói lúc đó khiến cậu ta cảm thấy ghê tởm ngay cả khi chỉ trần thuật lại.
"Từ từ mà nói, đừng gấp." Người cảnh sát trung niên chau mày, lại quay sang nhìn gã alpha sau đó nói với An Cessy: "Lúc đó anh ta nói gì?"
Cessy hít một hơi thật sâu, nói: "Anh ta nói nếu gặp omega đang phát tình, có chơi đùa một tí cũng không phạm pháp..."
Viên cảnh sát nghe thấy những lời này, ông hiểu ngay vì sao chàng trai nước ngoài lại ra tay đánh người. Nếu ông ở hiện trường lúc đó, ông cũng không nhịn được mà tẩn gã luôn!
Ai mà không có người thân mà omega?
Khi omega tiêm thuốc ức chế không tránh được một vài trường hợp xấu xảy ra. Nếu gặp những kẻ đạo đức thối tha như gã alpha này thì cả cuộc đời omega ấy sẽ bị hủy hoại!
"Mày nói thế có nghĩa là tao nói thế thật à?" Gã alpha hiển nhiên chối bay chối biến: "Ngoài mày ra làm gì có ai nghe thấy? À, còn thằng ranh này nữa đúng không?'
"Hai chúng mày cá mè một lứa, nói sao chẳng được."
Cessy cảm thấy như có thứ gì tắc nghẽn trong cổ họng. Cậu cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Cậu ta biết gã sẽ chẳng bao giờ thừa nhận điều này!
Làm sao, làm sao đây! Cậu phải làm gì để giúp hai người bọn họ?
Đúng lúc Cessy đang hoảng hốt, có hai người đàn ông vội vã đến đồn cảnh sát.
Sắc mặt An Sâm xấu vô cùng, trán ông lấm tấm mồ hôi. Nhận được tin nhắn của con trai, nỗi sợ hãi khiến trí óc ông tối sầm lại, con trai suýt nữa đã xảy ra chuyện! Nếu không có người chặn alpha ngoài cửa, ông không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào!
Ông vội vàng chạy đến, nhưng dù sao cũng chỉ là một thương nhân, không có đủ tự tin đối mặt với quý tộc, bèn nhờ một người quen trong giới chính trị có quan hệ tốt đi cùng, vì vậy hơi tốn thời gian một chút.
An Sâm tiến tới ôm lấy con trai: "Con không sao chứ?"
Cessy lắc đầu: "Con không sao..."
"Chú Cole" Cessy ngạc nhiên gọi tên người đi cùng An Sâm khi vừa nhìn thấy ông. Ngài Cole là người có chức vụ cao nhất trong số những người mà cha cậu quen biết, còn có quan hệ rất tốt với nhiều quý tộc. Trong lòng cậu dâng lên hi vọng: "Chú cũng đến ạ."
Cole mỉm cười, sau đó quay lại nhìn gã alpha tự xưng là quý tộc, tự giới thiệu: "Chào ngài, thưa ngài, bạn của tôi và ngài có một số hiểu lầm nhỏ, chúng tôi có thể gửi đến ngài món quà tạ lỗi."
"Bạn của tôi An Sâm sẵn lòng trả mười triệu đồng chi phí chữa bệnh cho ngài."
Nói là chi phí chữa thương, thực tế đó cũng là lời hòa giải từ phía An Sâm. Dù sao đối phương cũng là quý tộc, dẫu có Cole ở giữa hòa giải thì bản thân bọn họ cũng không phải quan chức chính phủ, không thể mạo phạm.
"Mười triệu?" Gã alpha nhếch mép. "Nếu lúc trước mày bỏ ra mười triệu thì tao cũng suy nghĩ đấy, nhưng bây giờ, đừng có hòng, tao nhất định sẽ kiện chúng mày!"
Gã chỉ vào Cessy và nói với Cole: "Tao sẽ kiện nó tội vu khống!"
Nghe thế, sắc mặt An Sâm và những người khác cũng thay đổi.
Gã nhất định muốn sinh sự với họ!
"Đồ, đồ không biết xấu hổ! Đồ vô lại!" Cessy không nhịn được mắng mỏ.
Cole vỗ vỗ vai Cessy, sau đó nói với gã alpha: "Thưa ngài, ngài quý tộc đến từ nhà Bramble. Tôi có quen biết với ngày Harold, mong ngài có thể nể mặt ..."
"Xì, tưởng mày quen biết ai. Harold chỉ là anh họ tao, anh ta không quản được đâu." Gã alpha cười lớn.
Gã alpha dừng cười, nhìn Cessy, hàm răng ngứa ngáy. Cảnh sát xung quanh và cả đám vệ sĩ của gã đều đang nhìn gã bằng ánh mắt kỳ lạ, rõ là đang nghi ngờ!
Đệch mẹ.
Nếu là trước kia, gã có rất nhiều biện pháp đối phó với loại thường dân này. Nhưng từ khi đương kim hoàng đế lên ngôi, đám quý tộc phải kẹp đuôi lại mà sống, không dám lạm quyền hoành hành nữa. Nếu sự việc đến tai hoàng đế, quý tộc cũng xong đời.
Anh ta không thể xử lý đám thường dân này, nhưng hai thằng ranh ngoại quốc dám đánh gã chính là bằng chứng không thể chối cãi! Cho dù hoàng đế có biết thì gã cũng là bên có lí!
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặt vest vội vàng bước tới, hỏi han gã alpha: "Cậu chủ Will, có chuyện gì vậy?"
"Mù à? Ông đây bị người ta đánh!" Gã alpha tên Will chỉ vào mặt mình, cười lạnh.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, người đàn ông trung niên thầm kinh ngạc, Will đánh nhau rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy gã bị người ta đánh... Dù sao thì lúc nào ra ngoài cậu chủ cũng mang theo bảy tám vệ sĩ, chỉ có cậu ta đánh người chứ chẳng ai dám đánh gã cả.
Cole nhìn thấy người đàn ông trung niên thì tiến tới nói khẽ: "Chào ông, tôi là..."
Người đàn ông lắc đầu. Mặc dù ông biết chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó, và những gì chàng omega kia nói đều là sự thật, nhưng ông cũng không có cách nào. Không có bằng chứng, cậu chủ nhất quyết đòi gọi luật sư, ông chỉ biết bất lực lắc đầu.
Mặt An Cessy tái nhợt, cậu bắt đầu thấy sợ hãi, tuyệt vọng nắm lấy tay cha mình cầu cứu.
An Sâm cũng chỉ biết xin lỗi trong lòng.
"Ồ, hai đứa mày cũng bình tĩnh đấy, hi vọng sau này chúng mày cũng bình tĩnh như thế." Will quay đầu nhìn hai người đang thảnh thơi, trong lòng tràn đầy căm hận.
Giang Nguyên không thèm để ý đến gã, đúng lúc này, máy liên lạc đang đặt trên bàn của cậu vang lên.
Viên cảnh sát không chút do dự đưa máy cho Giang Nguyên, nói: "Cầm lấy, có người tìm cậu."
Giang Nguyên gật đầu nhận lấy, mở máy ra, cậu nhìn thấy cuộc gọi của huấn luyện viện Hạ Xuyên.
Vừa bấm nhận cuộc gọi, trong máy liên lạc truyền đến giọng nói của Hạ Xuyên.
"Thầy sẽ đến đồn cảnh sát ngay, rốt cuộc có chuyện gì thế?" Hạ Xuyên lo lắng đến to cả đầu.
Nghe Giang Nguyên giải thích xong, tất nhiên Hạ Xuyên không trách cứ gì Giang Nguyên và Kỷ Dung. Thay vào đó, anh nói: "Hai em làm rất đúng."
"Chỉ hơi phiền toái một tú, chắc thầy sẽ phải nói qua với bên Bộ Ngoại giao. Bây giờ thầy sẽ gọi cho Bộ Ngoại giao. Chờ tí, thầy sắp đến nơi rồi."
"Chuyện này phiền phức lắm ạ?" Kỷ Dung đang đứng một bên đi lại gần hỏi một câu, Hạ Xuyên chưa kịp ngắt cuộc gọi.
"Nói thừa, dù sao cũng liên quan đến hai nước liền, thôi được rồi, thầy không nói nữa. Chỉ mong là không trì hoãn gì chuyện thi đấu của hai em."
Sau khi cúp máy, Giang Nguyên nói: "Có vẻ bọn mình gây ra phiền phức lớn rồi."
"Thế thì không thể khoanh tay đứng nhìn được, yên tâm, cha tôi kiểu gì cũng lo cho bọn mình." Kỷ Dung đang nói đột nhiên ngừng lại. Anh chợt nhớ ra mình có một người cha khác ở Hoyt, papa chắc hẳn cũng là người có quyền lực không nhỏ. Thậm chí ngài ấy còn biết chuyện thay đổi phần thưởng cuộc thi cơ giáp này trước tất cả mọi người cơ mà!
Kỷ Dung nhìn viên cảnh sát, hỏi: "Chú có thể cho cháu xin lại máy liên lạc được không? Cháu muốn gọi một người!"
Will thấy thế cười lạnh: "Tìm ai cũng đéo làm được gì đâu, đây là Hoyt!"
Kỷ Dung lườm Will một cái, cầm máy liên lạc mà cảnh sát đưa cho, sau đó tìm số, bấm gọi.
"Papa, con bị bắt vào đồn cảnh sát..." Kỷ Dung giải thích ngắn gọn tình huống, sau đó hỏi: "Papa, papa giúp con xử lý chuyện này được không ạ? Nếu không phiền phức gì ý, vì bên Liên Bang cần rất nhiều thủ tục hành chính, sợ là không kịp tham dự thi đấu ạ."
Xét cho cùng thì nhà Bramble có vẻ là đại quý tộc, còn bọn họ cũng không có bằng chứng cụ thể chứng minh gã đã từng chính mồm nói thế. Tình huống hiện tại quả thực có lợi cho thằng khốn nạn chó má kia, anh không thể gây thêm khó khăn cho papa được!
Horace nheo nheo mắt liếc nhìn thủ lĩnh nhà Bramble đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói với con trai: "Không phiền đâu, chờ tí, con đừng cúp máy."