Tôi kinh ngạc hỏi:
“Ba chiếc?”
Mẹ bạn ấy liền giải thích.
Hoá ra bạn tôi là con út trong một cặp sinh ba. Cái gì cô ấy có thì hai người chị kia cũng phải có, nếu không thế nào cũng cãi nhau.
Bà còn nói, trước tiên đặt ba cái. Nếu may đẹp, về sau sẽ tiếp tục đặt thêm từ mợ tôi.
Tôi chạy về kể lại cho mợ, mợ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên:
“Con nói với họ thế nào vậy?”
Tôi trả lời:
“Con chỉ nói mợ là thợ may giỏi nhất cả vùng, may quần áo thì đẹp hết chỗ chê.”
Mợ bật cười:
“Con nhóc này, đúng là biết quảng cáo đấy.”
Mợ đồng ý nhận đơn, làm ba chiếc áo khoác ghép vải giống của tôi, theo yêu cầu của mẹ bạn cùng bàn.
Một chiếc dùng vải hoa hồng phấn, một chiếc hoa vàng, một chiếc hoa xanh.
Trên n.g.ự.c áo cũng thêu theo hình khách hàng chỉ định.
Khi tôi đưa áo cho bạn cùng bàn, cô ấy thích lắm, cứ sờ mãi hình con vịt nhỏ thêu trên n.g.ự.c áo, cười ngây ngô cả ngày.
Mẹ cô ấy trả cho tôi sáu mươi tệ, nhờ đưa lại cho mợ.
Trên đường về, tôi nhét c.h.ặ.t t.a.y vào túi, nắm chặt số tiền ấy, chỉ sợ sơ ý làm mất thì sẽ trở thành kẻ tội đồ muôn đời.
Mợ nhận lấy ba tờ 20 tệ mà tôi mang về, cẩn thận vuốt phẳng từng tờ, rồi giơ lên soi trước ánh sáng, miệng cười tươi không khép lại được.
“Lộc Xán à Lộc Xán, đúng là con chim én nhỏ có phúc, ngay cả giúp mợ kiếm tiền cũng làm được.”
Mợ lấy từ trong giỏ kim chỉ ra năm đồng xu, dúi vào tay tôi, nói đó là tiền tiêu vặt, bảo tôi cứ tự giữ lấy mà dùng.
Tôi không dám nhận. Mợ liền bảo:
“Mợ cho thì phải nhận.”
Tôi cúi đầu, ngập ngừng nói:
“Mẹ con bảo, không được tùy tiện lấy đồ của người khác.”
Mợ hừ lạnh một tiếng:
“Mợ cho con, tất nhiên có lý do. Con có biết vì sao trẻ con cần có tiền tiêu vặt không?”
Tôi ngẩng đầu, rụt rè hỏi:
“Vì sao ạ?”
Mợ nói:
“Vì đời người, không thể rời xa tiền được.”
“Cho con tiền tiêu vặt, không phải để con phung phí, mà là để con học cách từ nhỏ đã làm chủ đồng tiền.”
“Một khi nắm được đồng tiền, mới có thể kiếm thêm nhiều tiền hơn. Người thiếu tiền thì dễ trở thành nô lệ của tiền bạc, coi tiền còn quan trọng hơn cả tôn nghiêm.”
Tôi nghe mà chỉ hiểu lơ mơ.
Mợ lại nói:
“Từ nay mỗi tuần, mợ sẽ cho con một đồng làm tiền tiêu vặt. Nhưng đây không phải cho không, mà là phần thưởng vì con ngày nào cũng rửa bát của mình sau bữa ăn. Mỗi sáng còn biết gấp chăn màn, dọn dẹp phòng ốc, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Con cảm ơn mợ, con hiểu rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Giang Thâm và Giang Thiển cũng về đến nhà.
Trong bữa cơm, mợ kể với cậu rằng tôi đã giúp mợ kiếm được 60 tệ.
Bà vui vẻ nói:
“Người xưa có câu, chim én chọn nhà, phúc khí tự đến, quả nhiên không sai.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cậu cười phụ họa:
“Xán Xán đúng là chú chim én nhỏ bay vào nhà chúng ta.”
Giang Thiển lạnh lùng đặt bát xuống, chẳng nói một lời rồi quay lưng về phòng.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tôi đã biết nhìn sắc mặt người khác.
Thấy Giang Thiển không vui, tôi cũng chẳng dám lộ vẻ gì quá vui mừng.
Ăn cơm xong, tôi lén chuồn ra khỏi nhà, rồi lại lén quay về phòng, từ trong bụng áo lấy ra một cây kem pudding to mà chị thích nhất, đưa cho chị – khi ấy chị đang ngồi làm bài tập.
Mợ vốn không cho chúng tôi ăn vặt, nhưng mỗi lần tan học, tôi vẫn thường thấy Giang Thiển ăn xong đồ bên ngoài mới về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chị liếc cây kem, hỏi tôi:
“Tiền ở đâu ra?”
Tôi đáp:
“Là tiền tiêu vặt mợ thưởng.”
Chị bật cười lạnh lẽo:
“Chị không ăn đồ em mua.”
Tôi lại đưa qua:
“Không ăn thì nó sẽ chảy ra mất, phí tiền của mợ lắm.”
Chị giống hệt mợ, tính tình thẳng thắn dứt khoát.
Nghe tôi nói vậy, chị nhận lấy, xé bao bì, cái miệng anh đào nhỏ xinh há ra, một hơi đã ngậm quá nửa cây kem, lập tức giải quyết nguy cơ bị tan chảy.
Tôi nhìn mà ngẩn cả người.
Giang Thiển lạnh lùng nói:
“Đừng tưởng ăn kem của em là chị sẽ hết ghét em.”
Tôi gật đầu:
“Chị ghét em cũng được, nhưng em không ghét chị.”
Chị hỏi tại sao.
Tôi đáp:
“Vì chị cho em ở chung phòng, còn kể cho em nghe những câu chuyện trong sách nữa.”
Giang Thiển mê đọc tiểu thuyết. Mỗi lần đọc đến đoạn phẫn nộ, chị ấy lại hăng hái kể cho tôi nghe, rồi cùng tôi mắng mỏ nhân vật trong truyện.
Chị lại hỏi:
“Thế em có ghét ai không?”
Tôi im lặng.
Chị hỏi tiếp:
“Có ghét Giang Thâm không?”
Tôi lắc đầu.
Chị trừng mắt khinh bỉ:
“Hứ, Giang Thâm bỉ ổi thế mà em cũng không ghét, con mắt em chẳng ra gì.”
Chị lại hỏi:
“Có ghét ba mẹ em không?”
Tôi cúi đầu, không nói gì.
Giang Thiển nói:
“Ghét ba mẹ cũng chẳng có gì phải xấu hổ. Mẹ chị bảo rồi, người lớn đã quyết định sinh con ra thì phải có trách nhiệm nuôi dưỡng. Ba mẹ em bỏ em cho nhà chị, đó là bọn người lớn không có lương tâm, bị ghét là đáng đời.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Thiển, khoảnh khắc ấy, trong mắt tôi chị thật sự rực rỡ lấp lánh.
Bị ánh mắt long lanh của tôi nhìn chằm chằm, Giang Thiển có chút ngượng ngùng. Chị đưa nốt miếng kem cuối cùng cho tôi:
“Em nếm thử đi.”
Tôi nhét cục kem tròn vo như cá viên bỏ vào miệng, vị ngọt tan ra, lan khắp khoang lưỡi.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên giọng của mợ:
“Hai đứa làm gì đấy? Mau ra đây!”
Tôi và Giang Thiển vội chạy ra, thấy mợ đang khiêng cái thang, bảo chúng tôi cùng giữ lấy.
Mợ nói:
“Vừa có đôi chim sẻ chiếm tổ của chim én nhà mình, chim én đánh không lại, còn bị rơi mất một quả trứng.”
Dưới đất quả nhiên có một quả trứng vỡ tan. Giang Thiển sững sờ than:
“Tội nghiệp chim én quá, không ngờ chim sẻ lại xấu xa đến thế!”
Mợ trèo lên thang, moi hết cỏ mà chim sẻ nhét vào trong tổ, ném xuống đất.
Một đôi chim sẻ ở xa kêu chí chóe, dường như đang chửi mợ.
Mợ cũng không chịu thua, mắng trả:
“Muốn tổ thì tự đi mà làm, đừng hòng cướp tổ chim én nhà tao, còn dám tới nữa tao vặt cổ cho coi!”