Từ đó chim sẻ không còn dám tới chiếm tổ, nhưng hôm sau khi mợ ra chợ mua rau, một bãi phân chim rơi trúng đầu bà.
Mợ bảo loài chim sẻ này thù dai, lại chẳng bắt được, thành ra ngày nào đi chợ bà cũng phải che ô.
Nhắc đến chim én, mợ lại rất vui: đuổi được chim sẻ đi, chim én lại tiếp tục ở trong nhà.
Còn tôi, nhìn tổ chim én ấy mà lòng không khỏi dấy lên sự ganh tỵ.
Mọi người đều chào đón chúng nó ở lại. Mợ thậm chí còn giúp bảo vệ chúng khỏi lũ chim sẻ tranh giành tổ.
Đây là nhà của cậu mợ, là nhà của anh chị họ, cũng là nhà của đôi chim én nhỏ kia — chỉ riêng không phải là nhà của tôi.
…
Tôi và Giang Thâm bị mợ phạt quỳ trên tấm ván giặt quần áo.
Mỗi tối sau khi ăn xong, mợ thường sang nhà thím Vương tám chuyện.
Bà vừa đi, Giang Thâm liền bật tivi xem kênh thiếu nhi, còn gọi tôi ra cửa canh chừng.
Tôi ngồi một mình ở ngưỡng cửa, ló nửa khuôn mặt ra ngoài, dáo dác như kẻ trộm.
Chỉ cần thấy mợ xuất hiện ở đầu ngõ, tôi lập tức quay đầu chạy vào nhà.
Giang Thâm nhìn thấy động tác đó là hiểu mợ đã về, vội vàng tắt tivi, cuống cuồng chạy về phòng làm bài tập.
Mấy ngày liên tiếp như vậy, mợ bắt đầu cảnh giác.
Hôm ấy, tôi vẫn như thường lệ ngồi ngoài cửa trông chừng thì đột nhiên nghe trong sân sau vang lên một tiếng “rầm”, tôi hoảng hồn nhảy dựng lên.
Chạy vào nhìn thì thấy mợ đang ngồi xổm bên tường viện.
Bà mang theo cả người sát khí, lao thẳng vào phòng khách, tóm được Giang Thâm đang dán mắt vào tivi.
Sau này tôi mới biết, hóa ra mợ đã trèo tường từ nhà hàng xóm sang.
Giang Thâm bị đánh đến mức kêu la thảm thiết.
Mợ quát:
“Tao đã nói rồi, từ thứ Hai đến thứ Sáu buổi tối không được xem tivi, mày coi lời tao là gió thoảng qua tai phải không?”
“Bảo sao dạo này ngày nào cũng làm bài tập đến mười giờ, thì ra toàn lén xem tivi!”
“Còn dám dạy hư Tiểu Yến, bắt nó canh cho mày! Hôm nay tao không đánh c.h.ế.t mày thì thôi!”
Đánh đến khi mợ mệt mới thôi, rồi bắt hai đứa chúng tôi quỳ trên ván giặt đồ.
Giang Thâm lẩm bẩm:
“Tiểu Yến có xem đâu, sao cũng phải quỳ?”
Mợ trừng mắt nhìn tôi, lấy ngón tay ấn mạnh lên trán tôi, gằn giọng:
“Con giúp anh con làm chuyện xấu, thì mợ phạt cả hai. Có phục không?”
Tôi ủ rũ đáp:
“Phục.”
“Sau này còn dám giúp anh con làm chuyện xấu nữa không?”
Tôi lắc đầu:
“Không dám nữa.”
Mợ dạy tôi:
“Tiểu Yến, nhớ cho kỹ, giúp một người làm chuyện xấu không phải là giúp, mà là hại nó. Nếu thật lòng muốn giúp anh con, thì phải nói cho mợ biết nó lén xem tivi.”
Rồi bà lại đá Giang Thâm một cái:
“Còn mày, nếu thật sự không muốn liên lụy người khác, thì đừng có gọi người khác giúp mày làm chuyện xấu.”
Quỳ được một lúc, đầu gối tôi đau đến mức nước mắt cứ thế trào ra.
Mợ ngồi quay lưng lại, chăm chú đạp máy may.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giang Thiển lén lút ném cho tôi một đôi găng tay lông hồng, rồi mấp máy môi ra hiệu: “Lót dưới đầu gối đi.”
Giang Thâm cũng huơ huơ môi với Giang Thiển: “Thế còn anh? Thế còn anh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Thiển lườm một cái, rồi quay người trở vào phòng.
Từ đó về sau, Giang Thâm vẫn thỉnh thoảng lén xem tivi, nhưng không còn nhờ tôi đứng gác nữa.
Anh ấy mua chuộc con trai của thím Vương là Vương Phú Quý, để anh ta báo tin.
Cứ hễ mợ ra khỏi nhà, Vương Phú Quý liền gọi điện báo cho Giang Thâm.
Một tháng sau, tiền điện thoại trong nhà tăng gấp đôi.
Mợ vừa tra ra, vừa tức vừa buồn cười.
Thế là lại có thêm một trận “đánh đòn cả đôi” cho cả Giang Thâm và Vương Phú Quý.
Lúc đó tôi không chứng kiến, chỉ nghe Giang Thiển kể lại khi hai chị em trò chuyện buổi tối.
Lên lớp hai, tôi thường về nhà rất muộn.
Mợ hỏi nguyên do, tôi cũng chẳng dám nói thật.
Cho đến một hôm, khi tôi đang ngồi ở trường giúp mấy chị lớp lớn chép bài tập, Giang Thâm và Giang Thiển tìm thấy tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn hai người thở hổn hển chạy tới.
Giang Thiển bước lên trước, hỏi:
“Em ở đây làm gì? Sao còn chưa về nhà?”
Tôi nhỏ giọng gọi một tiếng:
“Chị…”
Giang Thiển nhìn tôi, rồi đảo mắt sang bốn nữ sinh lớp lớn đang ngồi bên cạnh vừa chơi bện cỏ, vừa đan dây hoa.
Dường như chị đã hiểu ra.
Chị giật lấy tập bài cùng quyển đáp án trong tay tôi, nhìn thấy dòng chữ “Lớp Năm” trên bìa thì khẽ cười lạnh.
Tay khẽ hất, quyển bài tập bay thẳng xuống giữa đám con gái ăn mặc lòe loẹt ấy.
Chị lại cầm đáp án, xé “soạt soạt” vài cái, biến thành những mảnh vụn.
Bốn nữ sinh kia lập tức đứng bật dậy, ép sát Giang Thiển, miệng tuôn ra những lời chửi bới thô tục.
Giang Thâm túm lấy cổ áo sau của hai đứa con gái, gằn giọng:
“Muốn ăn đòn à? Dám bắt nạt em tao!”
Vương Phú Quý cũng vung chiếc ô, dí thẳng đầu nhọn vào một đứa mái xéo.
Thấy cả ba người bọn họ khí thế hầm hầm, bốn nữ sinh lớp lớn kia vội vàng xách cặp bỏ chạy.
Giang Thiển quay sang hỏi tôi:
“Hóa ra ngày nào em cũng về muộn là vì ngồi chép bài hộ chúng nó?”
Tủi thân lẫn xấu hổ trào dâng, nước mắt tôi tuôn như đê vỡ.
Giang Thâm vỗ đầu tôi, càu nhàu:
“Ngốc quá, bị bắt nạt sao không nói với anh chị?”
Tôi chỉ biết vừa khóc vừa lau nước mắt, chẳng nói được gì.
Trên đường về, để dỗ tôi, Giang Thiển và Giang Thâm mỗi người bỏ ra một đồng, Vương Phú Quý góp thêm năm hào, ba người họ hùn tiền mua cho tôi một cái bánh ngọt có cây dù giấy cắm bên trên.
Cả ba ngồi bên vệ đường, nhìn tôi ăn, cùng nhau an ủi.
Giang Thiển nói:
“Ăn xong cái bánh này thì không được khóc nữa. Ngay cả chị còn chưa từng được ăn cái này đấy.”
Giang Thâm nói:
“Từ nay, ai dám bắt nạt em thì cứ báo tên anh ra, nói em là em gái anh.”
Vương Phú Quý cũng chen vào:
“Em đừng sợ bọn nó, mấy đứa đó anh quen cả, chỉ là lũ vô dụng, chỉ dám bắt nạt mấy đứa lớp Một, lớp Hai thôi.”