Tôi Tên Lộc Xán, Xán Trong Xán Lạn

Chương 5



 

Giang Thâm liếc xéo:

 

“Chính cậu cũng là học sinh tiểu học đấy thôi?”

 

Vương Phú Quý “xì” một tiếng:

 

“Tôi lên lớp Sáu rồi, một chân đã bước vào trung học cơ sở, hơn nữa tôi còn có một ông anh học lớp Chín cơ mà!”

 

Giang Thiển mở cây ô giấy nhỏ cắm trên chiếc bánh, cài lên búi tóc củ hành mà mợ buộc cho tôi.

 

Chị cười nói:

 

“Đấy, nếu trời mưa thì cứ che thế này, tóc em sẽ không bị ướt.”

 

Ba người cười đùa ríu rít, tôi cũng bật cười theo.

 

Giang Thâm thở phào, đưa tay véo má tôi một cái:

 

“Cuối cùng cũng hết khóc rồi.”

 

Ăn xong cái bánh, chúng tôi đứng dậy, phủi bụi trên mông.

 

Tôi rón rén bước theo sát Giang Thâm và Giang Thiển về nhà.

 

Cây ô giấy nhỏ ấy về sau hỏng mất, nhưng tôi vẫn luôn giữ lại.

 

Nó từng che chắn trong những năm tháng thiếu niên của tôi, giúp tôi ngăn đi biết bao nỗi sợ hãi và cô đơn.

 

Khi tôi sắp lên lớp sáu, mẹ tôi dẫn em trai đến nhà cậu mợ.

 

Mỗi năm Tết đến tôi đều gặp nó.

 

Lần đầu tiên thấy nó, tôi rất ghét.

 

Vì sự tồn tại của nó mà ba mẹ đã bỏ rơi tôi.

 

Nhưng khi nhìn kỹ, tôi lại nghĩ, nó còn nhỏ xíu, chẳng biết gì cả.

 

Ba mẹ vứt bỏ tôi, vốn chẳng liên quan đến nó.

 

Da nó trắng nõn, giọng nói bi bô, trông giống tôi hồi nhỏ, cứ thích chạy theo sau đám trẻ lớn hơn tôi, năn nỉ mấy anh chị dắt đi chơi.

 

Cứ thế, mỗi lần gặp, cảm giác ghét lại bớt đi một phần.

 

Thế nên nhân lúc cậu mợ bận trò chuyện với mẹ, tôi lấy hết số tiền tiêu vặt tích cóp bấy lâu, lén đưa em trai đi ăn KFC.

 

Tôi nghĩ ở quê, chắc nó chưa từng được ăn đồ ngon như vậy, ngay cả tôi cũng mới chỉ được ăn hai lần vào dịp sinh nhật.

 

Không ngờ vừa đến KFC, em trai đã rất thành thạo gọi món:

 

“Cháu muốn một phần khoai tây chiên, một chiếc hamburger gà rán, một cái bánh trứng, một ly kem sundae và một cốc coca!”

 

Nó gọi liền một hơi, tôi sững sờ đến mức quên cả ngăn, chỉ biết hỏi:

 

“Em từng đến KFC rồi à?”

 

Em trai hớn hở gật đầu, bảo mẹ thường dẫn nó đến, nó biết món nào ngon, chỉ là mỗi lần mẹ chỉ cho gọi hai món thôi.

 

Khoảnh khắc đó, tôi mới thật sự hiểu cái mà sách ngữ văn gọi là “trái tim tan vỡ” là thế nào.

 

Ăn xong, tôi nắm tay em trai đi trên đường về nhà.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Mẹ vừa nhìn thấy liền lao tới, giáng cho tôi một cái tát.

 

Bà nghiến giọng chất vấn:

 

“Mày đưa em đi đâu? Có phải mày định đem nó bỏ đi không? Mày đừng tưởng bỏ được em trai thì sẽ được về nhà, không có cửa đâu!”

 

Cậu và Giang Thâm đi phía sau mẹ, vừa thấy cảnh đó liền nhanh chóng lao tới, chắn tôi ra sau lưng họ.

 

Em trai tôi sững sờ, một lúc sau mới lắp bắp:

 

“Mẹ, chị đưa con đi ăn KFC…”

 

Mẹ tôi thoáng ngẩn người, miệng mấp máy, rồi đưa tay định chạm vào mặt tôi.

 

Giang Thâm trừng mắt nhìn bà, không cho bà chạm vào tôi.

 

Bàn tay ấy đành ngượng ngập dừng lơ lửng giữa không trung, sau đó rút về.

 

Cậu vừa tức giận vừa bất lực:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chị à, em thật không biết nên nói chị thế nào nữa!”

 

Về đến nhà cậu, Giang Thâm đi tìm túi chườm đá trong tủ lạnh, đưa cho tôi áp lên mặt.

 

Không lâu sau, mợ và Giang Thiển cũng về, ánh mắt họ nhìn mẹ tôi đầy khác lạ.

 

Bị nhìn đến nỗi khó xử, mẹ bèn vội vàng giục mọi người vào ăn cơm.

 

Trong bữa, mẹ đưa ra ý kiến: muốn để tôi về quê đi học, còn muốn đưa em trai lên thành phố ở nhà cậu mợ để tiện cho việc học.

 

Giang Thiển lập tức đập bàn đứng dậy:

 

“Cháu không đồng ý!”

 

Mợ ấn vai chị xuống:

 

“Bình tĩnh lại.”

 

Mẹ tôi cầu khẩn nhìn về phía cậu, còn cậu thì bất lực quay sang nhìn mợ.

 

Mợ ném đũa xuống, cũng đứng bật dậy, đập bàn quát:

 

“Chị coi nhà tôi là bãi rác chắc? Muốn vứt đứa nào qua thì vứt, muốn nhặt về thì nhặt?!”

 

Cậu chỉ còn biết thở dài khuyên nhủ:

 

“Bà cũng bình tĩnh đi.”

 

Mẹ tôi lại quay sang năn nỉ Giang Thâm và Giang Thiển:

 

“Khang Khang cũng là em trai của các con, chắc chắn các con sẽ quý nó thôi.”

 

Giang Thâm lạnh lùng đáp:

 

“Chúng cháu chỉ nhận Tiểu Yến là em gái.”

 

Mẹ cầu xin hết người này đến người khác, cuối cùng chỉ có thể kéo tôi lại, ấn chặt vai bắt tôi quỳ xuống, miệng lẩm bẩm:

 

“Thúy Hoa, đó là em ruột của con! Con cầu xin cậu mợ đi, để cậu mợ đổi em trai con lên thành phố học!”

 

Giang Thiển đảo mắt, gắt gỏng:

 

“Tiểu Yến là em gái của tôi và anh tôi, chứ không phải chị của cái thằng Khang Khang nào hết.”

 

Em trai òa khóc, ôm chặt lấy chân mẹ tôi, vừa khóc vừa gào: không muốn ở lại nhà cậu.

 

Mẹ tôi cứ tự nói một mình:

 

“Em con tội nghiệp lắm! Ở nông thôn thầy cô dạy chẳng ra gì, học ở đó thì có học nổi đâu!”

 

“Con ở thành phố ăn ngon mặc đẹp bao nhiêu năm cũng đủ rồi, về quê đi! Chó còn chẳng chê nhà nghèo, huống chi mẹ là mẹ ruột của con đấy!”

 

Tôi gạt phắt tay bà ra, nói thẳng:

 

“Con không muốn.”

 

Con ngươi bà run rẩy, cả người bỗng chốc trở nên âm u lạnh lẽo, như từ một kẻ sống biến thành xác c.h.ế.t ngây dại. Bà nghiến từng chữ:

 

“Mày… nói gì?”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, lặp lại rõ ràng:

 

“Con nói, con không muốn.”

 

Trước khi cái tát của mẹ kịp giáng xuống, Giang Thâm đã nhanh tay kéo tôi tránh đi.

 

Mợ nhấc hết quà quê mà mẹ mang đến, từng gói từng gói ném ra ngoài.

 

“Lộc Xán đã nhập hộ khẩu nhà tôi, thủ tục nhận nuôi cũng làm xong, lúc trước chính chị cũng đã đồng ý. Chị dám đánh con tôi ngay trong nhà tôi? Cút ngay cho khuất mắt!”

 

“Tôi nuôi Lộc Xán là vì nó ngoan, chứ chẳng dính dáng gì đến chị hết! Chị nói đổi là đổi sao? Cho dù Lộc Xán đồng ý, tôi cũng không đồng ý!”

 

Giang Thiển cũng hí hửng chạy theo mợ, đem cả túi đồ ăn, quần áo, đồ sinh hoạt của em trai mà mẹ tôi mang tới, từng gói từng gói vứt ra ngoài.

 

Mợ và chị vứt ra, cậu lại lén nhặt vào.

 

Mợ phát hiện, quát thẳng vào cậu:

 

“Ông dám nhặt thêm một lần nữa thử xem?”

 

Giang Thâm sợ mẹ tôi mang tôi đi mất, liền gọi cho Vương Phú Quý, bảo đưa tôi qua đó lánh tạm.